Bác trai kéo An Nhiên cùng với cái chum còn có rau đi đến thôn Thanh Sơn. An Nhiên trên đường đi nghe bác trai kể chuyện xưa cảm thấy cũng khá thú vị.
Đến nơi, nhìn thấy anh cả Kiến Quốc cùng vợ của anh ấy đang cùng nhau làm việc, cũng sắp xong rồi, đang kiểm tra những thiếu sót, hai vợ chồng thấy An Nhiên mua đồ quay về, lập tức bỏ công việc trong tay xuống, đem đồ trên xe bò chuyển xuống, để trong nhà bếp.
An Nhiên tiễn bác trai đi rồi, quay đầu lại nói với hai người: “Một lát nữa em nấu cơm, nhất định phải ở lại ăn đó, vừa giúp xây tường vừa giúp chuyển đồ, nếu không ăn cơm, em cũng rất áy náy.”
Hai người thấy từ chối không được, chỉ có thể đồng ý, An Nhiên đi xuống nhà bếp nấu cơm trước, dùng con cá vừa mới mua làm món canh cá cay, còn có một nồi thịt kho tàu, An Nhiên cảm thấy món thịt kho tàu ăn là đã ghiền nhất, lại nấu thêm su hào xào, làm dưa leo trộn, món chính là bánh bao hấp, các món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt thế này được an bài xong hết rồi.
Nguyên liệu của các món ăn đều được chuẩn bị hết nên nấu rất nhanh. Trong lúc đó chị dâu Vương Đình muốn vào giúp đỡ, An Nhiên không cho nói rằng bản thân sắp làm xong rồi.
Món ăn được làm xong hết, bưng đồ ăn ra sân, gọi bọn họ cùng nhau đến ăn.
Hai vợ chồng nhìn thức ăn trên bàn còn ngon hơn so với thức ăn đêm giao thừa, quá long trọng rồi, cảm thấy có chút ngại.
Lúc này An Nhiên lấy rượu ra nói với Tiêu Kiến Quốc và Vương Đình: “Anh cả, chị dâu, đây là rượu lúc trước em đã mua ở kinh thành, anh uống đi, đã mệt một ngày rồi, công việc đã làm xong hết, uống một chút giải tỏa mệt mỏi.”
Tiêu Kiến Quốc không biết làm thế nào mới tốt, chị dâu Vương Đình cười nói: “Những món ăn này đều ngon như vậy, hai vợ chồng chị đều đã rất ngại rồi, làm sao lại có thể uống một thứ quý báu thế này nữa. Nhanh cất vào đi, để cho An Tử giữ lại uống.
Tiêu Kiến Quốc liên tục gật đầu nói: “Cho anh uống thì lãng phí lắm, em nhanh cất lại đi.”
An Nhiên không nghe bọn họ nói, trực tiếp rót một ly nói: “Lãng phí gì chứ, một chút nữa đồ ăn sẽ nguội đó, nhanh ăn đi, nếm thử tay nghề của em.” Vừa nói vừa kéo chị dâu Vương Đình ngồi xuống.
Cơm no rượu say xong, hai vợ chồng kìm không được, liên tục khen tay nghề của An Nhiên tốt.
Nhân lúc trời còn chưa tối, đem những chỗ vừa ăn xong thu dọn hết, thì phải quay về rồi, An Nhiên đem thịt đã nói lúc trước, cùng thức ăn lúc trước còn giữ lại và rượu cho bọn họ, bảo lấy đem về.
Chị dâu Vương Đình nói gì cũng không chịu, khước từ nói: “Đều là họ hàng, ăn một bữa ngon như vậy là đủ rồi, làm sao có thể vừa ăn vừa lấy về chứ.”
An Nhiên lấy giỏ nhét vào tay chị dâu Vương Đình nói: “Lúc trước đã nói với trưởng thôn rồi, là họ hàng mới nên có qua có lại, những thức ăn đang cầm là em lúc trước để lại ở trong nồi đó, đừng ghét bỏ, cầm về thì buổi tối không cần nấu nữa, còn có rượu này đem về cho trưởng thôn nếm thử ạ.”
Chị dâu Vương Đình nghe cha nhà mình đều đã đồng ý rồi, chỉ đành nói: “Vậy được, đây đều là những đồ tốt, làm sao có thể ghét bỏ, An Nhiên, sau này nếu như em có việc gì, em cứ tìm chị, chị luôn ở nhà, em không có việc gì cứ đến tìm chị, còn có em chồng của chị em cũng quen đó, có thể cùng nhau chơi.”
An Nhiên gật đầu đồng ý, hai vợ chồng mới chịu đi.
An Nhiên thở dài, loại cảnh tượng khách sáo thế này bản thân thật sự không thích ứng được.
Hai vợ chồng về đến nhà, đem lời của An Nhiên đã nói nói lại một lượt, mọi người nhìn thấy đồ trong tay của hai người họ, đều có chút bất ngờ, chỉ có trưởng thôn cầm rượu cười toe toét.