Nhưng hôm nay vợ ông là Bành Phương lại nói với ông rằng cô vợ mà Tần Dược vừa mới cưới nhìn qua thì có vẻ quê mùa, nhưng thật ra lại vô cùng kiêu ngạo. Cô ta không chỉ muốn Tiểu Phùng lái xe jeep tới nhà ga đón mình mà lúc còn ở nhà cũng đối xử cực kỳ tệ với Cố Liên.
Bởi vì Cố Liên là con gái mẹ kế của Cố Kiều nên cô ta suốt ngày ra vẻ tiểu thư mà sai bảo Cố Liên làm việc nhà, còn cô ta thì lại mười ngón tay không dính nước xuân.
Bành Phương tức giận nói: “Đây không phải là cách sống của chủ nghĩa tư bản hay sao? Loại người này đã tới quân khu của chúng ta rồi thì chúng ta cũng không thể dung túng cô ta thêm nữa, nhất định phải sửa đổi tính nết của cô ta mới được.”
Điền lữ trưởng là người chú trọng đến tác phong nhất, nghe vậy ông liền hỏi lại: “Cô ấy thật sự là người như vậy sao?”
“Còn không phải vậy hay sao? Lúc Tiểu Liên nói chuyện này cho em nghe thì em còn không dám tin nữa là.” Bành Phương trưng ra vẻ mặt khinh thường, “Anh nói xem có phải Tần Dược bị gia đình cậu ta giục kết hôn tới mức choáng váng rồi hay không, vậy mà lại đi cưới một cô gái nông thôn như vậy.”
Việc Tần Dược lớn tuổi nên bị thúc giục kết hôn thì ai cũng đều biết. Dù sao thì ở quân doanh này, những người đã 27 tuổi mà vẫn chưa có vợ cũng thật sự không còn mấy người.
Mà Tần Dược vừa trở về không tới hai ngày đã lập tức viết báo cáo xin kết hôn, đây không phải bị trong nhà ép cưới thì là gì nữa?
Không chỉ Bành Phương mà bất cứ ai trong quân doanh cũng đều cảm thấy Tần Dược này nhất định đã bị người nhà ép kết hôn đến mức choáng váng rồi. Một đống người thích anh trong đoàn văn công và bệnh viện thì không cần mà lại đi chạy về nhà cưới một cô gái nhà quê, ánh mắt này cũng quá kém rồi.
Bành Phương nói: “ Em không duyệt báo cáo xin được phân tới khu nhà phía Tây của Tần Dược đâu. Cô vợ kia của cậu ta sống theo chủ nghĩa tư bản như vậy thì chúng ta phải ngăn cản mới được, cho cô ta ở trong căn nhà tốt như vậy làm gì cơ chứ. Đến lúc đó nếu Tần Dược tới tìm anh thì anh cũng không được đồng ý đâu đấy.”
Điền lữ trưởng không quá quan tâm đến chuyện giữa các nữ đồng chí nên đáp: “Tùy em quyết định.”
Bây giờ Tần Dược tới tìm ông, lại nghĩ lời nói của Bành Phương thì trong lòng Điền lữ trưởng cũng có chút ý kiến đối với Cố Kiều chưa gặp qua lần nào.
Trước kia trong lòng Tần Dược chỉ có huấn luyện và nhiệm vụ, có bao giờ để ý đến hoàn cảnh sống đâu. Việc này chắc chắn là do Cố Kiều bất mãn nên mới bắt cậu ấy tới đây hỏi.
Điền lữ trưởng lập tức có chút khó chịu: “Tiểu Tần à, không phải tôi có ý kiến gì đâu nhưng nhà chỗ nào mà chẳng ở được, sao nhất định phải là phía Tây cơ chứ. Hoàn cảnh bây giờ đã tốt lắm rồi, trước kia lúc chúng ta hành quân đánh giặc thì ngủ trên mặt cỏ cũng đều là chuyện thường ngày mà.”
Tần Dược liếc mắt nhìn Điền lữ trưởng một cái: “Tôi hiểu rồi.” Sau đó liền quay đầu rời đi.
Tuy Tần Dược chỉ là phó đoàn trưởng nhưng lại quản lý một đoàn độc lập. Hơn nữa, từ khi đoàn trưởng bị điều đi thì cơ bản là cả đoàn độc lập đều do Tần Dược quản lý, cho nên Tần Dược trực tiếp lệ thuộc vào Từ sư trưởng.
Tuy quan hệ giữa anh và Điền lữ trưởng cực kỳ bình thường nhưng cũng không đến mức xin một căn nhà cũng không được phê duyệt, vậy nên đằng sau chuyện này nhất định còn có một nguyên nhân nào đó khác.
Thực ra nếu Tần Dược trực tiếp đi tìm Từ sư trưởng thì chuyện nhà ở nhất định có thể được phê duyệt ngay, thế nhưng anh lại không muốn làm vậy.
Từ lúc đăng ký kết hôn với Cố Kiều thì anh đã từng bảo đảm rằng mình sẽ cho Cố Kiều một cuộc sống thật tốt. Tuy loại hứa hẹn này nghe rất bình thường nhưng đối với Tần Dược mà nói, chỉ cần anh đã nói ra thì anh nhất định sẽ làm được.
Nếu bây giờ ngay cả việc nhỏ như thế này cũng không giải quyết được thì sau này làm sao anh có thể bảo vệ Cố Kiều được?
Quân doanh có quy định nếu có quân hàm từ đoàn trưởng trở lên thì có thể trực tiếp lựa chọn nhà ở mà không cần bất cứ người quản lý đại viện nào phê duyệt cả.