Chẳng qua chuyện này là không thể nào. Việc Tần Dược cứu Cố Kiều là chuyện tất cả mọi người xung quanh đều đã biết.
Thế nhưng Vương Mai Hoa cũng không muốn buông tha cho Cố Kiều. Của hồi môn của Cố Liên ngoại trừ hai trăm đồng lễ hỏi của nhà họ Hạ thì bà ta còn lén bỏ thêm một trăm, tổng cộng đưa cho Cố Liên ba trăm đồng.
Nhưng đến lượt Cố Kiều thì một phân tiền bà ta cũng không muốn cho, ngay cả lễ hỏi của nhà họ Tần cũng tự mình giữ lại hết.
Cố Kiều cũng không dễ bị bắt nạt như nguyên chủ, trực tiếp tìm tới đại đội trưởng để kể hết những sự khắt khe mà Vương Mai Hoa đối xử với nguyên chủ trong mấy năm qua ra.
Mẹ đẻ của nguyên chủ sinh ra trong một gia đình làm nghề trung y, năm đó bởi vì rơi vào khó khăn nên mới gả cho ông Cố. Mẹ cô làm nghề y tích đức trong thôn nhiều năm như vậy, danh tiếng khá hơn nhiều so với Vương Mai Hoa đanh đá, hơn nữa nguyên chủ còn sắp trở thành một thành viên trong gia đình quân nhân nên mọi người trong thôn tin ai thì căn bản không cần phải nói nữa.
Vì thế, đại đội trưởng ra mặt, không chỉ bắt Vương Mai Hoa đưa hết lễ hỏi của nhà họ Tần ra mà còn phải đưa thêm ba trăm đồng nữa cho cô coi như của hồi môn.
Vương Mai Hoa đương nhiên không chịu, bèn nói dối: “Đây thật đúng là muốn giết người mà! Của hồi môn của Tiểu Liên nhà chúng tôi cũng chỉ có năm mươi, dựa vào đâu mà bắt tôi đưa cho Cố Kiều nhiều như vậy chứ? Nhà chúng tôi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy được? Nhiều nhất là năm, muốn thêm thì một phân tiền cũng không có!”
Hơn nữa lễ hỏi của nhà họ Tần có tận ba trăm, còn nhiều hơn so với nhà họ Hạ nhiều! Nếu phải cho thêm thì tổng cộng chính là sáu trăm đấy, sao mà Vương Mai Hoa có thể đồng ý được!
Cố Kiều cười lạnh nhìn bà ta, tuy ở niên đại này ba trăm đồng đúng thật là một khoản tiền lớn, thế nhưng cũng không đến lượt bà ta ba hoa chích chòe như vậy đâu.
Năm đó tuy mẹ nguyên chủ rơi vào khó khăn nhưng lại gia thế lại rất cao, tuy bà chưa từng nói qua thân nhân của mình ở nơi nào, tên gọi là gì nhưng của hôi môn mà bà mang theo lại có giá trị vô cùng xa xỉ.
Sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời thì của hồi môn của bà đều bị Vương Mai Hoa chiếm hết. Tuy rằng nhiều năm như vậy bà ta đã tiêu xài không ít tiền, thế nhưng ba trăm đồng thì chắc chắn là có thể bỏ ra được.
Cố Kiều chỉ lẳng lặng nhìn bà ta một cái: “Không cho sao? Không cho thì tôi sẽ tới công xã làm loạn để cho tất cả mọi người đều biết về hành vi của bà, bà nói xem lúc đó Cố Quân còn có thể ở lại làm việc tại công xã nữa hay không?”
Cố Quân là con trai của Vương Mai Hoa và ông Cố, không học vấn không nghề nghiệp rất nhiều năm, Vương Mai Hoa tốn không ít công sức mới có thể đưa cậu ta vào công xã học việc được. Bà ta còn đang một lòng trông cậy cậu ta có thể tìm được một người vợ trong thành nữa kìa. Nếu Cố Kiều mà tới làm loạn ở công xã thì nhất định công việc Cố Quân sẽ không thể giữ nổi nữa.
Thực ra không chỉ có công việc của Cố Quân mà Cố Kiều còn nghi ngờ của hồi môn của mẹ nguyên chủ đã bị Vương Mai Hoa cầm đi làm những chuyện mờ ám khác nữa.
Chẳng qua hiện giờ cô không có chứng cứ gì, chỉ có thể chờ sau này điều tra xong tất cả rồi lại bắt Vương Mai Hoa nhổ hết tất cả những thứ thuộc về nguyên chủ ra vậy.
Vương Mai Hoa bị lời nói của Cố Kiều dọa sợ. Bà ta giãy giụa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể xanh mặt, nổi giận đùng đùng đưa tiền cho Cố Kiều.
Sau ngày Cố Kiều lấy lại được số tiền kia một hôm thì cũng là ngày báo cáo kết hôn của Tần Dược được phê duyệt. Ngày đó Tần Dược đạp xe đạp tới đây tìm cô, thân hình cao lớn đứng bên cạnh nghiêm túc hỏi cô: “Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”