Sĩ quan hậu cần là người khó tính có tiếng, ai cũng đều dám trách mắng. Hơn nữa việc này ông vừa nhìn đã biết Bành Phương đang cố ý bắt bẻ Cố Kiều, cho nên ông không thèm giữ chút thể diện nào cho bà ta hết.
Điền lữ trưởng là người coi trọng thể diện nhất, nếu không phải bởi vì da quá đen thì mọi người đã có thể thấy mặt ông ta đang đỏ bừng lên rồi: “Đồng chí Bành Phương chỉ là quá quan tâm đến trật tự của viện người nhà quân nhân nên mới làm vậy thôi, sau này bà ấy nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”
Tuy nói ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng ông ta đã tức giận đến không chịu được rồi. Chuyện này đã bị vị sĩ quan hậu cần bảo thủ này biết, có khi mấy ngày sau sẽ truyền đến tai sư trưởng ngay ấy chứ.
Đặc biệt, người mà Bành Phương gây sự lại là Cố Kiều, vợ của Tần Dược. Thật ra ông ta vẫn luôn khinh thường Tần Dược, cảm thấy chẳng qua cậu ta chỉ đi học mấy năm ở trường quân đội nhận thức vài con chữ mà thôi. Trong nhà cậu ta có chút quan hệ nên tuổi còn trẻ đã được lên làm phó đoàn trưởng của một đoàn độc lập, qua không bao lâu thì sẽ thăng lên làm đoàn trưởng.
Cho nên mỗi lần phát sinh những chuyện có quan hệ với Tần Dược thì ông ta đều có lòng hiếu thắng rất lớn. Nhưng bây giờ thì hay rồi, không chỉ có bản thân ông ta không thắng được Tần Dược mà ngay cả vợ mình cũng thua nữa!
Đây còn không phải là chuyện đáng tức giận nhất, vậy mà sau khi Tần Dược biết được chuyện này còn tới tìm ông ta nữa.
Tuy Tần Dược không nói rõ ra, giọng điệu cũng coi như khách khí nhưng lời trong lời ngoài đều có ý bảo ông ta phải tự quản lý vợ mình cho tốt, nếu không đảm đương nổi vị trí chủ nhiệm viện người nhà quân nhân thì có thể cho những người khác lên làm.
Điền lữ trưởng đã bao giờ bị mất mặt đến như vậy, bèn tức giận phê bình mắng mỏ Bành Phương một hồi lâu: “Tôi đã bảo bà rồi, nếu bà không thích Cố Kiều thì cách xa cô ta ra một chút đi. Không có việc gì làm thì đi mà học thêm vài chữ, đừng có cả ngày chỉ biết gây sự lung tung làm mất hết thể diện của tôi!”
Bành Phương tức giận đến không chịu được, ngoài miệng thì một câu cũng không dám nói nhưng trong lòng lại hoàn toàn căm hận Cố Kiều.
Cố Kiều bắt được rất nhiều ốc nước ngọt, lại đi lên núi tìm một chút tam thất rồi xách theo một thùng nước về nhà.
Lần này cô thu hoạch được không ít. Bởi vì bình thường căn bản không ai thèm bắt ốc nước ngọt nên những con ốc này đều không kiêng nể gì mà nằm hết lên đá cuội. Cô chỉ cần khua tay vài lần là bắt được cả đống, thùng nước cũng nặng trĩu.
Buổi chiều Liễu Dung Dung còn phải về đoàn văn công đi làm nên rời đi trước. Chị dâu Đỗ định về khêu hết mấy con ốc nước ngọt này ra rồi trực tiếp xào phần thịt ốc bên trong luôn: “Thứ này không dễ nấu gì cả, phải xào lên thì mấy thằng nhóc trong nhà kia mới chịu động đũa ăn một chút.”
Cố Kiều thì không đinh làm như vậy. Trước tiên, cô bỏ một phần ốc nước ngọt vào trong một chậu nước lạnh thêm muối để làm chúng phun sạch cát ra, một phần khác thì cho vào trong thùng nước sông mà cô vừa xách về để nuôi tiếp, chờ măng chua ngâm xong thì có thể làm bún ốc ăn.
Trong lúc chờ ốc nước ngọt phun hết cát ra thì Cố Kiều cất hết chỗ tam thất vừa mới tìm được đi. Cô định chờ hai ngày sau khi tới trong huyện họp chợ thì sẽ mua một con gà rồi nấu canh gà tam thất cho Tần Dược uống.
Trong lúc tìm tam thất thì Cố Kiều còn phát hiện ra một ít tía tô. Tía tô này khử mùi tanh rất tốt, Cố Kiều trực tiếp hái mấy cây về trồng ở trong sân.
Chờ đến khi làm xong những chuyện kia thì ốc nước ngọt cũng phun hết cát ra rồi. Bởi vì hoàn cảnh nơi này khá tốt nên một đám lớn ốc nước ngọt đều rất to béo. Cố Kiều dùng kéo khều hết miệng ốc ra rồi mới bắt đầu thêm rượu vàng, giấm và nước tương vào.