“Cháu đúng là con bé ngốc mà.” Bành Phương chỉ chỉ vào cái trán của cô ta, “Cháu có biết là bây giờ mọi người trong quân khu đang truyền tai nhau tin đồn gì không?”
“Tất cả mọi người đều đang nói rằng hiện giờ thời gian huấn luyện của Tần Dược càng ngày càng dài, cả ngày trời chỉ tới sân để huấn luyện thôi, mãi tới khi trời tối mới chịu về nhà. Điều này chứng tỏ chuyện gì? Đương nhiên là Tần Dược cũng không thích Cố Kiều rồi, nếu không thì cháu nghĩ mà xem, nếu trong nhà cháu có người cháu yêu thì cháu có thể nhịn được mà cứ ở bên ngoài cả ngày không? Làm gì có người đàn ông nào không muốn nằm cùng với vợ con trên giường đất ấm áp ở nhà chứ.”
Kim Hà ở đoàn văn công nên không tiếp xúc được với nhiều tin tức cho lắm, thế nhưng Bành Phương là lữ trưởng phu nhân, bà ta cũng thường xuyên phái nhân viên cần vụ của Điền lữ trưởng đi nghe ngóng rất nhiều tin tức. Người kia thường xuyên qua lại thám thính trong quân khu nên bà ta biết về mấy tin tức này vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Lúc mới nghe được tin này thì suýt nữa bà ta đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Vừa mới kết hôn xong đã bị chồng mình ghét bỏ, có khi cả quân đoàn lớn như vậy cũng chỉ tìm được một người như Cố Kiều mà thôi.
“Thật vậy sao dì?” Kim Hà vui vẻ không chịu được, “Vậy tại sao Tần Dược lại muốn cưới Cố Kiều thế ạ? Rõ ràng là anh ấy không thích cô ta mà.”
“Nhất định là bị người trong nhà ép kết hôn rồi. Cháu không biết đâu, một năm qua bà nội của Tần Dược viết rất nhiều thư thúc giục cậu ta trở về, mục đích chính là vì muốn tìm một cô vợ cho cậu ta đấy.”
Bành Phương nói rất rõ ràng rành mạch: “Cố Kiều và Tần Dược ở hai thôn cạnh nhau nên nhất định là do Cố Kiều cố ý lấy lòng bà nội của Tần Dược, sau đó buộc Tần Dược phải cưới cô ta đấy. Nếu không cháu nói xem tại sao Tần Dược vừa mới về nhà mấy hôm mà đã viết báo cáo xin kết hôn rồi? Chuyện ép duyên thời xưa còn chẳng nhanh như vậy nữa là, cuộc hôn nhân này nhất định là không bình thường.”
Kim Hà không nghĩ thế mà mọi chuyện lại là như vậy. Cô ta lập tức vô cùng vui sướng, cảm thấy giữa mình và Tần Dược dường như lại có hy vọng rồi.
“Cái người tên Cố Kiều này thật đúng là đồ không biết xấu hổ!” Kim Hà phẫn nộ mắng.
Bành Phương lại nói: “Thật ra cháu còn phải cảm ơn cô ta đấy. Nếu không phải cô ta buộc Tần Dược kết hôn thì sau này có khi Tần Dược vẫn không nhìn ra điểm tốt của cháu đâu. Chờ đến khi cậu ta hoàn toàn phiền chán đồ nhà quê Cố Kiều này rồi thì cháu cần gì phải lo lắng đến việc cậu ta sẽ không thích cháu cơ chứ?”
Kim Hà nghe Bành Phương nói mà khuôn mặt đỏ bừng cả lên, thế nhưng ngoài miệng vẫn ngượng ngùng nói: “Dì à, dì đừng nói vậy nữa mà.”
Nhưng trong lòng cô ta lại cực kỳ kích động vừa nghịch hai bím tóc của mình vừa ngẫm nghĩ. Nhất định anh ấy sẽ thích cô ta thôi. Cô ta là người của đoàn văn công, trông xinh đẹp mà lại có công việc đàng hoàng, còn có gia thế nữa, sao mà Tần Dược lại không thích cô ta được.
“Tần Dược thích cháu cũng đúng thôi. Cố Kiều làm việc ở nhà ăn thì có gì mà to tát cơ chứ? Một đứa chỉ biết nấu cơm như cô ta nhất định là cả người toàn mùi khói dầu, sao mà so được với việc ca hát khiêu vũ có thể diện của cháu.”
Bành Phương tiếp tục cho cô ta thêm một liều thuốc trợ tim, “Cháu phải trở về chuẩn bị sẵn sàng đi, trang điểm cho mình thật là xinh đẹp vào. Chờ Tần Dược nghĩ thông suốt thì tất nhiên cậu ta sẽ tìm đến cháu thôi.”
Kim Hà ngượng ngùng gật gật đầu rồi vui vẻ rời đi.
Còn Bành Phương thì trở lại phòng mình lấy thịt bò, lông dê và cả số tiền giấy sung túc mà Cố Liên gửi từ Tây Bắc tới đây ra. Bà ta vừa lòng cười cười: “Cô vợ mới cưới này của Hạ Quốc Vĩ cũng còn tính là hiểu chuyện.”