Tần Dược đã 27 tuổi. Ở tuổi này không ít người đều đã có hai ba đứa con, chỉ có Tần Dược một lòng một dạ nhào vào việc trong quân đội, căn bản là anh còn chưa nghĩ tới phương diện này nữa.
Tần lão thái thái lo lắng đến không chịu nổi, vội vàng gọi anh từ quân đội về nhà, bà còn nhờ bà mối giới thiệu rất nhiều cô gái với hy vọng lần này sẽ giải quyết xong chung thân đại sự của anh.
Nhà họ Tần đưa ra lễ hỏi vô cùng phong phú nên những người nghe thấy tin này đều muốn gả con gái nhà mình qua đây. Kết quả vẫn chưa bắt đầu nghiêm túc chọn lựa thì Tần Dược đã ướt đẫm cả người về nhà nói là không cần chọn nữa, anh đã tìm được đối tượng kết hôn thích hợp rồi.
Người này đương nhiên chính là người mà Tần Dược vừa mới cứu lên, Cố Kiều.
Trong mắt Cố Kiều thì Tần Dược đồng ý cưới cô là bởi vì áp lực trong nhà và ý thức trách nhiệm trời sinh của quân nhân.
Nhưng những người khác thì không cho là như vậy, cảm thấy Tần Dược muốn kết hôn nhanh như vậy nhất định là bởi vì anh vừa gặp đã yêu Cố Kiều.
“Chuyện này cũng chẳng lạ gì, tuy cô con gái nhà họ Cố kia không có mẹ nhưng bộ dáng thực sự rất đẹp mắt. Mấy người nhìn đôi mắt kia mà xem, làm gì có người đàn ông nào lại không tâm với cô ấy cơ chứ?”
Ngoài miệng thì mọi người nói vậy để khen Cố Kiều xinh đẹp, nhưng ý tứ bên trong lại chê cô đẹp quá mức, vẻ mặt mang tướng hồ ly tinh. Trong lòng mọi người đều chua chát không nhịn được, một gia đình có điều kiện tốt như nhà họ Tần mà kết quả lại bị Cố Kiều nhanh chân chiếm trước, thật là đáng giận mà.
Nhưng Tần lão thái thái thì không thấy như vậy. Bà đã lớn tuổi nên rất thích nhìn những con cháu xinh đẹp, đặc biệt là Cố Kiều lại còn đẹp đến như vậy. Cô bé thực sự vô cùng xứng đôi với cháu trai của bà, đúng là càng nhìn càng thích mà!
Cho nên bà không chỉ đưa cô một đống phiếu và vải vóc mà còn khăng khăng phải đưa tiền cho cô: “Bảo cháu nhận thì cháu cứ nhận đi, đừng khách khí với bà làm gì. Bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, bà nội tặng quà cho cháu thì cháu không được từ chối!”
Cố Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý nhận đồ bà nội tặng. Cô lén nghĩ trong lòng, cùng lắm thì dùng số tiền này để mua thêm đồ ăn ngon cho Tần Dược vậy. Anh là quân nhân nên phải bồi bổ thân thể mới được.
Cũng vì nguyên nhân này nên bây giờ trong tay Cố Kiều đang có tám trăm đồng tiền tiết kiệm. Ở niên đại này thì đây chính là một số tiền khổng lồ, cô nhất định phải giữ tiền thật cẩn thận mới được.
Tần Dược rất nhanh đã quay lại, trong tay cầm một hộp cơm bằng nhôm đưa cho cô: “Em ăn đi.”
Hộp cơm vừa được hâm nóng lại bằng nước ấm nên vẫn còn chút hơi nóng bốc lên, Cố Kiều nhìn về phía anh: “Anh không ăn à?”
“Anh không cần.” Tần Dược lấy từ trong hành lý ra hai cái bánh bao, đây là bánh mà trước đó Tần lão thái thái bảo bọn họ mang theo để ăn trên đường.
Tuy nói là bánh bao nhưng nó không thể so với bánh bao trắng vừa mềm vừa ngon ở đời sau được. Trước đó Cố Kiều đã từng ăn thử một cái, cũng chính là so với nuốt trấu thì tốt hơn một chút, không nói đến việc chả có hương vị gì, nhưng quả thực là khó có thể nuốt xuống.
Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi lấy một cái hộp đồ ăn từ trong túi của mình ra, mở nắp hộp rồi nói: “Vậy anh ăn cái này đi.”
Chai này là khi cô còn ở nhà họ Cố, thừa dịp Vương Mai Hoa không ở nhà thì lén dùng măng mùa xuân hái trên núi để ướp thành măng ngâm.
Kiếp trước Cố Kiều là bà chủ của Nông Gia Nhạc, không chỉ có thể xử lý tốt mọi việc xung quanh mà còn có một tay nghề nấu ăn mà ai ăn thử cũng đều phải khen ngon.
Măng mùa xuân tươi mới được rửa qua bằng nước nên không còn vị chua nữa, bên trên còn phủ một lớp tương ớt đỏ tươi khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn luôn. Sau khi ăn vào thì vừa thơm ngon vừa cay cay, miếng măng cũng vô cùng non mềm, mặc dù là không thể ăn no bụng bằng bánh bao nhưng cũng khiến người ta có thể ăn nhiều thêm mấy miếng.