Quả thực không phải mua hàng mà chính là tranh đoạt hàng hoá.
Nhưng Cố Kiều, người đã trải qua rất nhiều lần tranh mua hàng điên cuồng ở thời hiện đại căn bản không sợ cái này!
Cô hít một hơi thật sâu, vén tay áo lên: “Tần Dược, đợi lát nữa anh nhớ đi theo sau em nhé, em cướp được hàng thì anh nhớ nhanh chóng trả tiền, anh nhớ đừng đi lạc đấy nhé.”
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tần phó đoàn trưởng được dặn dò là đừng đi lạc: “……”
Cố Kiều vừa mới chuẩn bị đi về phía trước thì đã bị Tần Dược ngăn lại: “Để anh tới lấy đồ vật và trả tiền cho, em xem xem muốn mua cái gì thì nói cho anh là được, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Cố Kiều liếc mắt nhìn tay nhỏ chân nhỏ của mình rồi lại nhìn về phía Tần Dược cao to, lập tức đồng ý: “Được, vậy chúng ta mau đi thôi!”
Để đề phòng mình và Tần Dược lạc mất nhau, Cố Kiều liền túm chặt lấy ống tay áo của anh. Thế nhưng nơi này thật sự là quá đông đúc, người người đều chen lấn xô đẩy đi qua, Cố Kiều cảm giác cô sắp không túm nổi tay áo anh được nữa rồi.
Đúng lúc này thì tay cô bị ai đó kéo nhẹ, sau đó bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.
Cố Kiều ngẩn người nhìn về phía Tần Dược.
Đây là lần đầu tiên Tần Dược làm chuyện xấu nên vô cùng mất tự nhiên mà ho khụ khụ, lúc anh đang định giải thích như vậy mới không bị đám người làm tách ra thì hai mắt của Cố Kiều bỗng nhiên sáng lên nhìn về phía trước: “Nồi kìa! Tần Dược, mau lên! Chúng ta nhất định phải tranh được nó!”
Muốn nấu được một món ăn ngon thì không thể nào thiếu một cái nồi tốt được. Cô nhất định phải giành được cái nồi này!
Cũng may Tần Dược thực sự rất đáng tin cậy, thân hình cao lớn dẫn theo Cố Kiều tới trước quầy hàng một cách rất nhanh chóng, sau đó anh trả tiền, lấy phiếu, thuận lợi mua được cái nồi kia. Không chỉ có nồi mà dọc theo suốt đường đi, chỉ cần là thứ mà Cố Kiều muốn mua thì Tần Dược đều mua được một cách rất nhẹ nhàng.
Nhìn bao lớn bao nhỏ trên người Tần Dược, Cố Kiều nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Không còn gì cần phải mua nữa, chúng ta có thể đi được rồi.”
“Không vội, vẫn còn thiếu một thứ nữa.” Tần Dược lại nắm tay cô đi lên tầng ba.
Những thứ được bán ở tầng ba chính là những món hàng xa hoa, nơi này tương đối ít người hơn so với tầng dưới. Cố Kiều vừa định hỏi anh dẫn cô tới nơi này làm gì thì nhìn thấy Tần Dược bảo người bán hàng lấy ra một cái đồng hồ đưa cho cô rồi hỏi: “Em có thích không?”
Ở thời buổi này thì đồng hồ chính là một loại hàng hoá cao cấp. Hơn nữa, cái đồng hồ do Tần Dược chọn này còn là một loại hàng xa hoa do Hải Thị sản xuất ra, giá không thấp hơn bao nhiêu so với hàng nhập khẩu từ ngoại quốc, tốn hai trăm ba mươi đồng.
Cố Kiều liên tục lắc đầu: “Không cần đâu, em không cần dùng đến cái này.”
Tần Dược kiên trì nói: “Ba loại đồ cao cấp khi kết hôn đều phải chuẩn bị đầy đủ, đây là do bà nội dặn anh mua đấy.”
Xe đạp và máy may thì Tần Dược đã nhờ người khác mua hộ rồi, thế nhưng những thứ này không dễ mua đến như vậy, mặc dù đã có phiếu nhưng cũng vẫn phải chờ một thời gian. Tuy rằng ở tỉnh thành có chỗ để mua nhưng lại không có cách để chờ đồ về đây luôn được, cho nên vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa.
“Đúng rồi đấy đồng chí, chồng cô thương cô như vậy thì cô còn từ chối làm gì nữa!” Người bán hàng hâm mộ không chịu được, cô gái này thực sự hạnh phúc quá đi mất!
Tần Dược đã nói đến cả Tần lão thái thái nên Cố Kiều cũng chỉ có thể gật đầu.
Người bán hàng vừa định đeo lên tay cho cô thì Tần Dược đã cầm lấy đồng hồ. Anh nhẹ nhàng đeo đồng hồ lên trên cổ tay Cố Kiều.
Chiếc đồng hồ này có màu bạc còn mặt đồng hồ thì mang màu xanh lục đậm, kim đồng hồ nhỏ tinh xảo đang chậm rãi chuyển động, được đeo lên cổ tay trắng nõn của Cố Kiều khiến nó trông càng đẹp hơn.