Ông Cát lạnh mặt: “Tôi chẳng cần biết cô là Tiểu Hà, Tiểu Giang hay là Tiểu Hải, tôi cũng không quen cô, cô gõ cửa nhà tôi làm gì?”
Tô Hòa: ….
Chẳng trách Tào Hồng Mai nói tính cách của ông Cát này kỳ dị, quả nhiên không đi đường bình thường!
“Ông Cát, cháu là cháu gái của Tô Vĩnh Thạch nhà bên, trong nhà không có ai, cho nên muốn ở nhà ông một lát.”
Ông Cát nhìn Tô Hòa một cái: “Không chào đón.”
Nói xong, quay người đi vào nhà, đóng cửa cái rầm.
Nếu người bình thường bị đóng cửa như vậy chắc chắn rất ngượng, nhưng Tô Hòa chẳng để bụng.
Người ta cũng không quen cô, từ chối là chuyện rất bình thường.
Tô Hòa ăn hai cái bánh rán mua ở sở giao dịch, đang muốn đi dạo xung quanh, phía đối diện có một người phụ nữ trung niên đi tới.
Tô Hòa nhìn thấy bà ấy lấy chìa khóa mở cửa căn nhà phía tây, vội đi tới cười nói: “Thím là thím Tiền nhỉ? Cháu là cháu gái của Tô Vĩnh Thạch, Tô Hòa.”
Tiền Huệ Phương quan sát Tô Hòa, hời hợt nói: “Ồ, có chuyện gì sao?”
“Thím hai cháu kể về thím không ít, nói thím và chú Tề đều là công chức ưu tú ở xưởng máy móc. Đặc biệt là thím Tiền, tuy là đồng chí nữ nhưng có thể đảm đương một cõi ở xưởng máy móc, có thể xưng là tấm gương của phụ nữ.
Cho nên cháu luôn muốn tìm cơ hội học hỏi thím, hôm nay cuối cùng cũng gặp được thím.”
Khi Tô Hòa nói những lời này, biểu cảm cực kỳ chân thành, ngữ khí chân thật, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng vậy!
Tiền Huệ Phương vốn dĩ thờ ơ lập tức cười tươi như hoa: “Ây dô, đâu có khoa trương như cháu nói?
Tuy năm ngoái quả thực thím đã được bình chọn là công chức ưu tú, nhưng cũng không đến mức là tấm gương gì, cô gái như cháu dẻo miệng thật đấy.”
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thím Tiền, thím đừng khiêm tốn nữa! Thím hai cháu cháu biết, có chút tâm nhãn. Nếu không phải thím cực kỳ ưu tú, bà ấy sẽ không nói như thế.”
Tiền Huệ Phương cười không khép được miệng: “Chắc là chú thím hai cháu phải ba giờ rưỡi mới có thể tan làm, đi, tới nhà thím Tiền chơi một lát.”
Tô Hòa hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá, cháu đang muốn thân với thím hơn đây! Thím vẫn chưa ăn cơm à? Chỗ cháu có trứng luộc, thím lót dạ trước.”
Tô Hòa lấy ra năm cái trứng luộc đưa cho Tiền Huệ Phương.
Tiền Huệ Phương từ chối mang tính tượng trưng, sau cùng vẫn nhận trứng luộc.
Tiền Huệ Phương nhớ tới những tin tức ngoài hành lang nghe được, thầm nghĩ chẳng trách Tô Hòa này suýt chút bị chú hai bán, con người quá thực thà!
Tiền Huệ Phương rót cho Tô Hòa ly nước, hỏi: “Thím thấy cháu uể oải mệt mỏi, vừa từ quê tới à? Thím nghe thím hai cháu nói, không phải cháu vừa về hôm qua sao?”
Tiền Huệ Phương bình thường lười đoái hoài tới hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch. Nhưng bởi vì xảy ra chuyện của Triệu Bân, hôm qua hiếm khi nói chuyện vài câu với Tào Hồng Mai.
Đương nhiên Tào Hồng Mai đổ hết lỗi lên người Triệu Bân, chỉ nói bà ta và Tô Vĩnh Thạch bị lừa, không biết Triệu Bân nết trệt dưới mương.
Tiền Huệ Phương nghe xong bĩu môi, cho dù không biết trước đây Triệu Bân từng lăng nhục phụ nữ thì cũng phải biết đó là một tên ăn không ngồi rồi, giới thiệu cháu gái ruột cho loại người này, đúng là táng tận lương tâm.
Nếu không phải hết cách, bà ấy cũng không muốn làm hàng xóm với loại người này.
Tô Hòa thở dài: “Thím, cũng không biết là ai lắm chuyện, đồn chuyện hôm trước ra, cháu thực sự hơi khó ở trong thôn được nữa. Cho nên cháu muốn vào huyện ở vài ngày, tránh gió rồi về.”
Tiền Huệ Phương tỏ ra đồng tình, tuy cô gái này là người bị hại nhưng những người đàn bà chanh chua trong thôn đó không quan tâm tới điều này, không biết chừng đã thêu dệt như thế nào rồi.