Tô Hòa cười lạnh, một tên đại tra nam Tề Viễn Sinh đó, rõ ràng là anh ta thấy nguyên chủ xinh đẹp, vẫn luôn theo đuổi, hai người mới yêu nhau.
Đêm trước khi nguyên chủ bị đưa tới nông thôn, Tề Viễn Sinh còn muốn làm chút chuyện xấu hổ với nguyên chủ, may mà nguyên chủ còn có chút lý trí không đồng ý.
Nghĩ tới dung mạo, Tô Hòa từ trên giường bò dậy.
Trong gương là một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, mày liễu mi cong, đôi mắt hạnh long lanh chớp chớp, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Thế mà lại vô cùng giống với gương mặt ở hiện đại của Tô Hòa, ngay cả vị trí nốt ruồi son ở khóe mắt cũng giống hệt.
Chỉ là nốt ruồi son đó dường như tươi đẹp hơn của cô.
Cô bất giác lấy tay chạm vào nốt ruồi son, cảm giác choáng váng truyền tới…
【 Chào mừng khởi động sở giao dịch tuyên cổ thông kim 】
Một âm thanh máy móc vang lên, Tô Hòa lại rất bình tĩnh.
Đến sách cô cũng xuyên rồi, còn có chuyện gì khiến cô bất ngờ được nữa.
Trước mặt Tô Hòa xuất hiện một màn hình lớn, bên trên có các loại biểu tượng, mặc, ăn, ở, đi lại, bách hóa, điện khí, thông tin, sách…
Đáng tiếc những biểu tượng này đều là màu xám.
Tô Hòa nhấn cũng lười nhấn: “Nói nguyên tắc đi!”
【 Sở giao dịch chỉ có thể sử dụng tiền để giao dịch, căn cứ thời gian phát hành tiền tiến hành điều chỉnh tỉ lệ đối hoái, lấy tiền năm 2022 nước Hoa Hạ làm tiêu chuẩn đối hoái.
Tiền ở niên đại cô đang sống có tỉ lệ đối hoái 1:100 】
Tô Hòa nhíu mày, nói trắng ra chính là nạp tiền vào thôi!
Đáng tiếc nguyên chủ không để lại cho cô một cắt nào, quyền tài chính của nhà họ Tô cũng đều bị bà cụ Tô giữ, một xu cũng có thể nắm ra nước.
Tô Hòa nói tiếng đóng lại trong lòng, màn hình biến mất.
Không biết có phải là ảo giác không, Tô Hòa cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, lẽ nào là bởi vì đã khởi động sở giao dịch?
Tuy bàn tay vàng này trông không tồi, nhưng tiền đề là phải có tiền.
Làm sao có thể kiếm chút tiền đây?
Cô vừa nghĩ vừa ra ngoài, bịch!
Có thứ gì rơi lên đầu.
Tô Hòa lấy tay lau, cả người lập tức bất ổn!
Lúc này cô mới chú ý tới trên xà nhà trên đỉnh đầu có một tổ én, một con én con mập mạp vừa chui vào trong tổ.
Tô Hòa: “…”
Người khác xuyên việt đều là cẩm lý phụ thể, cô là suy thần phụ thể?
Tô Hòa đang chửi mắng trong im lặng, ánh mắt bị một vệt đỏ hấp dẫn.
Trên xà nhà bên tổ én buộc một tấm vải đỏ, dùng để gói tiền đồng trấn nhà.
Không phải cô muốn lấy đi đồng tiền trấn nhà, mà là nhớ ra Tô Tiểu Mãn có mấy quả cầu lông gà, phía dưới đều dùng tiền đồng để cố định.
Nếu có thể lấy được mấy cái từ chỗ cô bé, vấn đề tiền đã được giải quyết.
Nhưng, con nhỏ đó thật sự không có tình cảm gì với nguyên chủ, xin trực tiếp chắc chắn không xin được.
Lúc này, một cô nhóc tóc ngắn từ phòng phía tây nhảy ra, đỉnh đầu còn có một búi tóc, chính là Tô Tiểu Mãn.
Đôi mắt nai con trợn tròn, sau đó chống nạnh:
“Chị lén la lén lút làm gì đấy? Có phải đang giấu đồ ngon gì không?”
Tô Hòa: “…”
Em cũng chỉ biết ăn!
Nhưng cô nhóc này sao lại nhảy ra từ phòng phía tây?
“Nhị Nha, em muốn ăn trứng chần không?”
Tô Tiểu Mãn bĩu môi: “Trứng gà đều do bà chúng ta giữ, chị lấy đâu ra trứng chần?”
Tô Tiểu Mãn lập tức sáng mắt lên, nuốt nước bọt, vươn tay muốn nhận.
“Đợi đã, đây là bà cho chị bồi bổ cơ thể, dựa vào đâu chị phải cho em ăn?”
Tô Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Em biết ngay chị không tốt bụng như vậy!”
Cô bé không hề thích người chị gái đổi về này, mỗi ngày khóc lóc ẩm ê, luôn mang vẻ khinh thường người khác.
Vẫn là người chị cũ tốt, luôn có thể nghĩ cách giúp cô bé lấy được đồ ngon từ trong tay bà nội.
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thế này đi, chị thấy cầu lông gà của em làm rất đẹp, em lấy cầu lông gà đổi với chị đi! Mười cái cầu lông gà một cái trứng chần.”
Tô Tiểu Mãn đảo mắt: “Mười cái nhiều quá, cùng lắm năm cái!”
Tô Hòa hơi do dự, mới nói: “Được, năm cái thì năm cái.”
Tô Tiểu Mãn lập tức về phòng chọn ra năm cái cầu đã bị đá trụi lông từ trong rương bách bảo của cô bé đưa cho Tô Hòa.