Tào Hồng Mai nhạy bén hơn Tô Vĩnh Thạch, nhíu mày nói: “Tiểu Hòa, lẽ nào con muốn nói người sai khiến chủ nhiệm Mạnh là một người khác? Không phải chứ? Chúng ta và họ không thù không oán, ai lại làm như vậy? Nói không chừng là chủ nhiệm Mạnh muốn lấy lòng phó xưởng trưởng Triệu, cho nên mới nhiều lần ám thị thím.”
Tô Hòa thở dài: “Chuyện tới nước này con cũng không giấu chú thím nữa, biết tại sao con lại nhảy sông không…”
Tô Hòa lại lặp lại những lời đã nói với người nhà họ Tô, sau đó nói: “Chú thím có từng nghĩ nếu hôm đó Triệu Bân thành công, chú thím thật sự có thể chuyển chính sao? Đừng nằm mơ nữa! Thẩm Như Ý sẽ không để bất cứ ai trong nhà họ Tô chúng ta sống tốt cả! Hơn nữa con dám chắc Thẩm Như Ý sẽ không dừng tay tại đây, mà tiếp theo chắc chắn sẽ ra tay với chú thím.
Nói không chừng hai ngày nữa hai người sẽ bị đuổi vì bước chân trái vào xưởng trước!”
Đương nhiên Tô Hòa biết Thẩm Như Ý tạm thời sẽ không làm gì hai vợ chồng tô Vĩnh Thạch, bởi vì còn phải lợi dụng họ đối phó cô.
Cô nói như vậy là bởi vì biết tính nết của hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch, hai người này đều rất ích kỷ, chỉ có dính dáng tới lợi ích của bản thân họ, họ mới sốt ruột.
Quả nhiên, hai người sốt ruột rồi!
“Tiểu Hòa, thế, thế phải làm sao? Con mau cho ý kiến!”
“Đúng vậy, Tiểu Hòa, chúng ta là người một nhà, con không thể thấy chết không cứu!”
Tô Hòa bơ họ một lúc mới nói: “Thẩm Như Ý sẽ không ngang nhiên trắng trợn làm gì. Cho nên chú thím cũng không cần quá lo lắng, nhớ kỹ một điều, có bất cứ động tĩnh gì đều phải báo với con, con ắt sẽ bảo vệ chú thím. Còn chuyện chuyển chính chẳng qua là vấn đề thời gian, giao cho con đi.”
Hai vợ chồng Tô vĩnh Thạch lập tức vui mừng, vô cùng tích cực.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Tô Hòa chủ động nói sẽ đưa Tô Kim Bảo đi học, hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch dĩ nhiên là cầu còn không được.
Tô Kim Bảo lại có hơi không vui, nhưng không dám nói.
Trên đường, Tô Hòa lấy ra hai viên sô cô la từ trong túi nhỏ cho nó.
Tô Kim Bảo lập tức cười nắc nẻ, mở miệng là chị chị chị, gọi đến nghiện.
Tô Hòa: cô hiểu rồi, người nhà họ Tô đều có cùng một cái nết! Người nào có sữa người đó là mẹ!
“Kim Bảo, chị giao cho em một nhiệm vụ. Sau này khi chị không ở đây, em giúp chị canh chừng cha mẹ em, báo cáo động hướng của họ với chị. Bởi vì chị sợ họ bị người xấu hại, biết không?”
Tô Kim Bảo chớp mắt, không nói gì.
“Nếu em làm tốt, chị chẳng những thưởng sô cô la cho em, còn thưởng cho em đồ ngon khác!”
Tô Kim Bảo vỗ ngực: “Chị, chị yên tâm, em giỏi nhất là canh chừng! Mẹ em thường bảo em canh cha em, xem ông ấy giấu tiền ở đâu.”
Tô Hòa: “…Vậy chị yên tâm rồi!”
Sau khi đưa Tô Kim Bảo tới trường, Tô Hòa tới xưởng dệt.
Bảo vệ vẫn còn nhớ cô, nghe nói cô muốn tìm thợ máy Hà, vội nói: “Cô gái, cô tới không đúng lúc, thợ máy Hà đi họp rồi, nghe nói phải họp cả ngày!”
Tô Hòa cảm ơn bảo vệ, thong thả đi về nhà.
Tâm thái của cô rất tốt, nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng, cứ từ từ thôi.
Khi gần tới nhà, nhìn thấy phía trước có không ít người xúm lại.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, con đừng dọa mẹ, con làm sao vậy?”
“Chắc chắn là ăn gì bị nghẹn rồi, mau đưa tới bệnh viện đi!”
“Sợ là không kịp, anh xem mặt thằng bé tím tái rồi!”
…
Tô Hòa kinh hãi, vội vàng chạy tới.
Một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi hoảng hốt lo lắng, sắc mặt đứa trẻ đó tím tái, tay luôn muốn bóp cổ của mình.
Tô Hòa không chút nghĩ ngợi, lập tức bồng lấy đứa trẻ, cho nó nằm sấp trên chân mình, tay trái cố định phần cổ của nó, tay phải dùng sức vỗ ở vị trí giữa xương bả vai…
Ọe!
Đứa trẻ nôn ra một hột táo, khóc òa lên.
Người phụ nữ bồng lấy đứa trẻ khóc to, quỳ trên đất muốn dập đầu với Tô Hòa.
Tô Hòa giật mình: “Chị gái, đừng như vậy, chuyện tiện tay thôi, chị mau dẫn em nó đến bệnh viện kiểm tra xem thử, xem thử cổ họng có bị thương không.”