“Giỏi! Tôi nói sao trong nhà có kẻ trộm chứ!” Chị dâu hai Khương nhảy ra từ trong phòng, một tay đỡ bà Khương, vừa nói: “Mẹ, trứng gà trong nhà, mấy cháu trai của mẹ cũng chưa ăn, lúc nào tới phiên con nhóc thối này ăn!”
Chị dâu cả Khương cũng đau lòng, hai đứa con trai của cô ta cũng đang tuổi ăn tuổi lớn: “Dữu Dữu, trứng gà không thể ăn bậy...”
“Nói dễ nghe như vậy làm gì? Nó vậy là trộm!” Chị dâu hai Khương chửi ầm lên.
Dữu Dữu bừng tỉnh, thân mình rụt lại.
Tất cả mọi người như hổ rình mồi, ngay cả bà nội cũng xanh mặt.
Vì sao hung dữ như vậy.
Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng đi ra, sốt ruột che chở Dữu Dữu: “Mẹ, chị dâu cả chị dâu hai, mọi người trước đừng nóng giận.
Dữu Dữu chỉ là đói bụng, không phải cố ý.”
“Em còn không biết xấu hổ mà nói!” Chị dâu hai Khương tức giận gân cổ, lớn tiếng nói: “Buổi sáng chị từng nhìn qua tủ cơm, thiếu vài quả trứng gà! Mấy ngày này, chị tưởng trứng gà đều là mẹ ăn, mẹ lại tưởng chị không nấu, thế mà lại để con nhóc này được hời.”
Vành mắt Mạnh Kim Ngọc đỏ lên: “Con gái, là con trộm hả? Con thừa nhận đi, sẽ không ai phê bình con nữa.”
Trên thực tế, đợi cho sau khi Dữu Dữu thừa nhận, mọi người sẽ cho rằng cô bé tâm thuật bất chính, sau đó trong nhà thiếu cái gì, đều sẽ chỉ trích cô bé.
Đây là trong nội dung truyện gốc, mẹ kế lấy đó hãm hại cô bé.
Đợi cho Dữu Dữu người gặp người thích trở thành người gặp người ngại, mục đích của mẹ kế sẽ đạt thành.
Dữu Dữu cắn môi, không nhúc nhích chút nào, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Bà Khương nhìn thấy dáng vẻ quật cường này của Dữu Dữu này, chần chờ nói: “Là cháu trộm sao?”
“Là mẹ cho cháu ăn.” Dữu Dữu đáp.
“Đó là để bồi bổ dinh dưỡng cho bà con, làm sao mẹ cho con ăn được? Đứa nhỏ này, không thể nói dối nữa!” Trong mắt Mạnh Kim Ngọc rơm rớm nước mắt, vô cùng đau đớn nói.
“Con không thế!” Khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của Dữu Dữu, dùng sức đẩy mẹ kế ra.
Thăng bằng của Mạnh Kim Ngọc không vững, thiếu chút nữa ngã lảo đảo: “Thiện Thiện thích đi theo chị nó, đứa nhỏ nhỏ như vậy sẽ không nói dối, nếu Dữu Dữu ăn vụng, Thiện Thiện sẽ nói.”
“Thiện Thiện đâu biết nói chuyện.” Chị dâu hai Khương nhíu mày.
Mạnh Kim Ngọc ngồi xổm xuống, hai tay nắm vai Khương Thiện: “Thiện Thiện, con có biết là ai ăn vụng trứng gà không?”
Thiện Thiện chẳng qua ba tuổi, là tuổi không hiểu chuyện, đương nhiên có thể bị cô ta lợi dụng.
Mạnh Kim Ngọc đã dự liệu trước.
Cô ta gật đầu, như bình thường, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiện Thiện.
Thiện Thiện lẳng lặng nhìn Mạnh Kim Ngọc.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu bé quả nhiên mở miệng.
“Dữu -- Dữu Dữu --”
Mọi người ở đây kinh ngạc ngừng thở.
Toàn thân Dữu Dữu đều ngơ ngác, ngây ngốc nhìn em trai đột nhiên có thể nói.
“Mẹ, là con không dạy tốt con trẻ.” Mạnh Kim Ngọc lau nước mắt.
Cô ta lộ ra nét mặt bi thống, cầm lấy chổi lông gà.
Đứa nhỏ này, đã làm cho cô ta nghẹn khuất vô số lần.
Lúc này đây, cô ta rốt cuộc có thể sảng khoái một phen!
“Ba tuổi coi như lớn rồi, đứa nhỏ con đây sao hư đốn như vậy? Hôm nay mẹ đánh chết con!”
Mắt thấy chổi lông gà sắp hạ xuống, Dữu Dữu luống cuống, cô bé không có thời gian lo lắng chuyện của em trai, thầm nghĩ bảo vệ tốt mông nhỏ của mình.
Gương mặt của mẹ kế càng dữ tợn, chổi lông gà càng lúc càng đến gần, không khí giống như ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Dữu Dữu muốn chạy, cánh tay lại bị mẹ kế nắm lấy.
Bị đánh sẽ rất đau sao?
Dữu Dữu sợ, nhắm chặt mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Một tiếng “Ba” vang lên, chổi lông gà bị giơ lên giữa không trung, đó là chuẩn bị trước khi phát lực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dữu Dữu nhăn lại, khóe miệng trề xuống, không dám mở mắt.
Một giây đồng hồ trôi qua, hai giây trôi qua...
Nhưng mà, thứ đến sớm hơn cả đau đớn, là giọng nói cố hết sức của em trai.
“Không -- không có -- không có!”
“Dữu -- Dữu không có!”
“Ba” một tiếng, Mạnh Kim Ngọc không dám tin quay sang.
Đồng thời, cô ta thấy tay nhỏ bé của Thiện Thiện chỉ vào mình.
“Mẹ, mẹ cho --”
Mạnh Kim Ngọc hít một ngụm khí lạnh, giống như thấy quỷ nhìn về phía Thiện Thiện.
Lập tức, khóe mắt cô ta nhìn thấy hai bóng người.
Bí thư chi bộ thôn và chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ tới rồi.
Tiểu bánh bao lặng lẽ mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt chấp nhất của em trai, có hơi muốn khóc, đáy lòng lại ấm áp.
Cô bé hiểu được, chuyện sau đó phải xảy ra, vốn nên giống như đúc trong nội dung truyện gốc.
Nhưng lúc này đây, cô bé có sự bảo vệ của em trai.
Cho nên, Dữu Dữu phải thay đổi càng thêm dũng cảm.