Bọn nhỏ mồm năm miệng người vang lên bên tai, cả người Khương Hoán Minh đều cứng ngắc.
Anh ta ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn người vợ trong lòng.
Cô ta siết chặt rúc vào trong lòng anh ta, như là sợ mất đi anh ta.
Kết hôn nhiều năm như vậy, hình như cô ta chưa từng ôm anh ta như thế, cũng chưa từng có như chim nhỏ nép vào người như lúc này…
Giống như là thay đổi một người vậy.
Trái tim của Khương Hoán Minh đột nhiên trở nên mềm mại, nhưng giọng điệu vẫn cứng ngắc: “Đây là mới vừa tỉnh? Nhanh đi lên giường nằm.”
Nhưng Mạnh Kim Ngọc không buông tay, như làm nũng, chôn hai má ở trong lòng anh ta.
“Đi nói với bà con, mẹ con tỉnh rồi, đưa cho cô ấy cả chén đường đỏ trứng gà bồi bổ thân thể.” Khương Hoán Minh nói với đứa con lớn nhất ở bên cạnh.
Con mắt của Dữu Dữu mở to tròn.
Cũng không biết qua bao lâu, cô bé thấy mẹ rốt cuộc cũng buông cha ra, thấy lỗ tai cha không tự giác đỏ lên, còn thấy mẹ lôi kéo tay các anh trai chị gái, dùng giọng điệu dịu dàng cô bé chưa từng nghe thấy, nhẹ giọng hỏi tình hình ở trường học của bọn họ.
Không khí vô cùng hòa hợp.
Nhưng Dữu Dữu lại nghiêng đầu nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm Mạnh Kim Ngọc, như là không biết cô ta.
Tươi cười của cô ta không giống mẹ, lời nói cũng không giống mẹ.
“Dữu Dữu đứng ở nơi đó làm gì?” Khương Hoán Minh lúc này mới chú ý tới con gái nhỏ.
Mạnh Kim Ngọc cũng cười, dịu dàng nói với Khương Hoán Minh: “Con gái đau lòng bánh đào, nổi tính tình nhỏ rồi.” Cô ta vẫy tay với Dữu Dữu: “Mẹ không ăn bánh đào của con đâu, vừa rồi nói muốn nếm thử là chọc con thôi.
Mẹ có đồ ăn gì ngon đều vội cho con, nhất định không giành với con.”
Khương Hoán Minh lập tức nghe hiểu được, giận tái mặt: “Dữu Dữu, đây là con không đúng.
Mẹ con bình thường rất tốt với con, sao một miếng bánh đào cũng không nỡ cho mẹ con ăn chứ?”
“Em không sao cả, không phải thật sự muốn ăn.” Mạnh Kim Ngọc vội vàng xua tay, khẩn trương giải thích: “Chỉ là thấy đứa nhỏ bảo vệ đồ ăn chơi rất vui, trêu ghẹo con bé thôi, anh đừng nói đứa nhỏ…”
Nghe đối thoại của bọn họ, Dữu Dữu giật mình cằm nhỏ núng nính thịt cũng sắp rơi xuống.
Nếu không bởi vì hai tay đang cầm bánh đào, đứa nhỏ thật muốn lấy tay níu một lỗ tai của mình.
Tai nhỏ của Dữu Dữu nghe sai sao?
Mẹ cố ý nói như vậy thật hả?
Vừa rồi Dữu Dữu rõ ràng là muốn đưa bánh đào cho mẹ ăn mà!
Dữu Dữu trăm suy nghĩ không hiểu nổi, vừa nhấc mắt, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của mẹ.
Mày nhỏ của cô bé không khỏi nhíu lại.
Ánh mắt, rất quen thuộc, giống như từng thấy ở đâu.
Ai nha…
Là trong mơ!
Dữu Dữu ở trong mơ từng thấy mẹ kế luôn thích dùng ánh mắt như vậy nhìn mình…
Tay của tiểu bánh bao lặng lẽ nắm thành quyền.
Hiện giờ cô bé có thể xác định, đây không phải mẹ ruột của Dữu Dữu, giấc mơ đó là thật!
Mới không thể để mẹ kế đắc ý như vậy, mẹ kế con riêng Pk chính thức online!!!
….
Dữu Dữu là bạn nhỏ thông minh nhất trong thôn này, đó chính là điều bác trưởng thôn từng chính mồm chứng thực!
Lúc này, nhóc con thông minh nghiêng đầu, chải vuốt tiền căn hậu quả cả câu chuyện.
Mẹ kế là cái gì?
Đã biết!
Giống như là mẹ của chị Nhị Ny cuối thôn, sai sử chị Nhị Ny làm rất nhiều việc vất vả, còn không cho ăn no, dì ghẻ mới đến vài ngày, chị Nhị Ny đã gầy đi!
Nhưng mà, vì sao khuôn mặt của mẹ kế và mẹ ruột của Dữu Dữu giống nhau vậy?
Mẹ kế đang giả vờ làm mẹ ruột của Dữu Dữu, thế nhưng nói như vậy, mẹ ruột của Dữu Dữu ở đâu?
Mẹ… còn có thể trở về không?
“Hoán Minh, anh đừng giận Dữu Dữu, bánh đào là vật hiếm lạ, bình thường bọn nhỏ đều ăn không hết bao nhiêu, sao em có thể so đo một miếng ăn với đứa nhỏ được?” Mạnh Kim Ngọc cười, nhẹ giọng nói.
Khương Hoán Minh ngoài ý muốn nhìn về phía cô ta.
Gương mặt vợ anh ta cũng tạm được, nhưng rất mộc mạc, chưa từng ăn diện.
Lúc này bộ dáng biết vâng lời của cô ta, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, cùng dáng vẻ bình thường mạnh mẽ chống nạnh chửi đổng, như là thay đổi một con người vậy.
Bình thường anh ta không hỏi chuyện nhà, vốn không muốn để ý tới, nhưng đối diện ánh mắt của cô ta, trái tim lại đột nhiên mềm mại.
“Em chính là quá cưng chiều đứa nhỏ, ngược lại để cho bọn nó giẫm lên mặt mũi.
Dữu Dữu còn nhỏ, là lúc lập quy củ, về sau nếu con bé không nghe lời, em nên mắng thì mắng, nên đánh cũng phải đánh.” Khương Hoán Minh nói.