Dữu Dữu thèm ăn khóe miệng giương lên, vui sướng vươn tay đi lấy khoai lang khô.
Nhưng lúc này, trái tim nhỏ của cô bé bỏ lỡ nửa nhịp, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh kỳ quái.
Đó là hình ảnh trong mơ trước đó của cô bé, giờ khắc này, nội dung trong mơ mới trở nên rõ ràng.
Anh cả ổn trọng nhất, giống tiểu nam tử hán, bả vai gầy yếu sớm gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em trai em gái.
Ở trong nội dung cốt truyện, cậu nghe nói Dữu Dữu bị lạc trên trấn, đêm đó lập tức lén chuồn ra từ trong thôn quay lại tìm cô bé.
Nhưng ngày đó rơi mưa to, bầu trời tối đen đường trơn, đường núi gập ghềnh, cậu ngã xuống từ trên núi, ngã gãy một chân.
Mẹ kế ở mặt ngoài đối xử cẩn thận với cậu, vĩ đại vô cùng, được người trong thôn khen đến mức dường như chỉ trên trời mới có, dưới đất lại không.
Chỉ tiếc, sau đó anh cả vẫn đắm chìm ở trong tự ti và tự trách mất đi đùi phải cùng với không có bảo vệ tốt em gái, không còn vui sướng nữa.
“Mau ăn đi, em không ăn, anh ăn đó.” Khương Thành nói lẩm bẩm một tiếng, cố ý vươn tay giành lấy khoai lang khô của em gái.
Dữu Dữu mím cái miệng nhỏ nhắn, chăm chú nhìn chằm chằm đùi phải của anh cả hồi lâu, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
“Trả lại em trả lại em, lại không nói đùa nổi nữa rồi!” Thấy em gái muốn khóc, Khương Thành vội vàng nhét khoai lang vào trong lòng bàn tay cô bé.
“Dữu Dữu, em nhìn kẹp hoa của chị hai này, đẹp không?” Giọng nói của chị hai Khương Quả đánh gãy suy nghĩ của Dữu Dữu.
Dữu Dữu dùng sức trừng mắt nhìn, nháy nước mắt trở về.
Nội dung truyện có liên quan tới Khương Quả đã hiện lên ở trong đầu.
Trong nội dung phim, chị hai là người bị mẹ kế thu phục nhanh nhất.
Cô ấy không thích học bài, mẹ kế cũng cho cô ấy không học, mối tình đầu của cô ấy, mẹ kế cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, tận lực dẫn đường sai lệch.
Mười lăm tuổi năm đó, chị hai trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, yêu thương một thanh niên trí thức nam.
Dữu Dữu tin tưởng, nếu mẹ ở đây, nhất định sẽ không đồng ý chị hai còn nhỏ tuổi đã quen người yêu, nhưng mẹ kế cũng không để ý, thậm chí còn cổ vũ cô ấy.
Sự thật chứng minh, chị hai thật sự bị tổn thương, chuyện thanh niên trí thức trở về thành phố được thông báo xuống, vỗ mông nói đi là đi, tin đồn trong thôn chưa từng ngừng, nước mắt của chị hai cũng chưa từng ngừng.
Sau đó, mẹ kế hoả tốc thu xếp một cọc hôn sự cho chị hai, gả cô ấy đến thôn lân cận, làm vợ cho một ông già góa vợ, chăm sóc hai đứa nhỏ giúp ông ta.
Hai đứa nhỏ đó, thậm chí không nhỏ hơn chị cả bao nhiêu.
“Dữu Dữu cũng nhìn tới ngốc, đẹp không?” Khương Quả ngước cằm lên, mỉm cười tháo kẹp hoa trên đầu xuống: “Vậy để Dữu Dữu cài nhé, phải trả đó.”
“Cạch” một tiếng, cài tóc kẹp ở trên sợi tóc mềm của Dữu Dữu.
Tiểu bánh bao ngây ngốc nhìn chị gái tươi cười tỏa nắng, đáy lòng ê ẩm.
“A…” Giọng nói non nớt truyền đến, đó là Khương Thiện làm ổ ở giường bên cạnh.
Khương Thiện là đứa nhỏ nhỏ nhất trong nhà, ba tuổi, lại còn không thể nói, lá gan còn nhỏ, thường có người ở sau lưng nói cậu bé ngốc.
Nhưng Dữu Dữu biết, em trai là cái đuôi nhỏ của mình, mới không phải đồ ngốc.
Dữu Dữu vẫy tay về phía Thiện Thiện, đứa nhỏ gầy gò nghiêng ngả lảo đảo đi hai bước, bổ nhào lại các anh trai chị gái.
Bản thân Khương Dữu Dữu vẫn là một đứa nhóc, ôm lấy em trai, hai người giống như là hai con búp bê sứ ở trên quầy của cung tiêu xã, đùa giỡn đến nỗi Khương Thành và Khương Quả không nhịn được cười xuyên suốt.
Khương Thiện không biết nói chuyện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh trai chị gái, cũng nhếch môi, con ngươi cong cong, sáng ngời giống như sao ở chân trời.
“Thiện Thiện… Hôm nay Thiện Thiện ngủ với cha mẹ.” Ngoài phòng truyền đến tiếng vang, là giọng nói của mẹ kế.
Mạnh Kim Ngọc đẩy cửa vào phòng, ôm Khương Thiện đi.
Khương Thiện muốn ở chung với anh trai chị gái, rụt rè đạp chân, vẻ mặt nhút nhát, một câu cũng nói không ra.
Dữu Dữu khí thế lập tức đi lên, tay nhỏ bé chống nạnh, vừa muốn giành lấy em trai với mẹ kế, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, cả người lại cứng lại.
Bởi vì trong đầu của cô bé, bỗng nhiên hiện cuộc đời rõ ràng của em trai ở trong nội dung truyện.