Diệp Tô Hồng không nói hai lời nhận lấy nửa cái bánh, cầm cẩn thận trong tay vì sợ bánh hạnh đào rơi xuống đất.
Cái bánh xốp giòn thơm lừng, cắn một miếng rất nhiều vụn bánh rơi xuống, không được để lãng phí chút vụn bánh nào!
Tô Từ nhìn Diệp Tô Phương nhẹ thở dài một hơi.
Lát sau, cô vẫn móc tay về phía em gái rồi bảo nó: "Lấy ra."
Diệp Tô Phương tỏ vẻ cực kỳ không muốn nhưng vẫn từ từ lấy cái bánh ra.
Tô Từ nhìn con bé một cái, khom lưng cầm cái bánh hạnh đào trong tay nó bẻ làm đôi, sau đó lại bẻ nửa cái bánh thành hai phần, chia cho Diệp Tô Anh và Diệp Tô Mai.
Diệp Tô Anh và Diệp Tô Mai nuốt nước miếng nói không cần.
Tô Từ khẽ cười, không muốn đưa đẩy với chị gái nên trực tiếp để cái bánh vào tay hai người: "Không ăn thì vứt đi cho gà."
Câu nói này rất có sức mạnh, Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương không nhịn nữa, vội vã ăn phần bánh hạnh đào của mình.
Diệp An Gia vẫn chưa ăn bánh. Cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi bẻ nửa cái bánh trong tay mình ra làm đôi, đưa một phần tới trước mặt Tô Từ, nhìn cô rồi nói: "Chị Tư cũng ăn đi."
Tô Từ không nhận lấy mà nói với vẻ tươi cười: "Chị không thích, em ăn đi."
Diệp An Gia kiên trì giơ tay trước mặt cô: "Chị Tư ăn đi."
Tô Từ thấy thái độ của cu cậu rất kiên định, dáng vẻ nghiêm túc nhìn cực kỳ dễ thương, cô bật cười đầy ấm áp.
Vậy nên cô cũng không từ chối nữa, nhận lấy phần bánh hạnh đào trong tay Diệp An Gia, vừa cầm vừa đi vào trong nhà.
Tô Hoa Vinh đã chuẩn bị xong nước tắm, đang chuẩn bị đi tắm rửa.
Tô Từ đi đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Tô, phiền đồng chí mở miệng ra."
Tô Hoa Vinh biết cô muốn làm gì nên chỉ nói: "Mẹ không ăn đâu. Cô giáo An tặng cho con mà, con ăn đi."
Tô Từ không muốn dây dưa nhiều với bà, trực tiếp níu vai giữ bà lại, khiến bà mở miệng rồi nhét luôn phần bánh hạnh đào vào trong.
Khắp khoang miệng ngập tràn vị bánh thơm giòn, đầu lưỡi như muốn nở hoa.
Tô Hoa Vinh trợn mắt sửng sốt một hồi, sau đó cũng bị mùi vị hấp dẫn của bánh hạnh đào bắt làm tù binh.
Tô Từ nhìn bà rồi cười: "Ăn rồi đúng không."
Không còn cách nào khác, Tô Hoa Vinh chỉ đành trợn mắt quở mắng Tô Từ, sau đó nhai rồi nuốt phần bánh hạnh đào, mùi vị thơm ngon dọc theo cổ họng đi xuống, tràn vào tận tim can.
Nuốt xong miếng bánh, Tô Hoa Vinh đè thấp giọng nói với Tô Từ: "Lời con nói với cô giáo An mẹ nghe thấy hết rồi, lần này mẹ sẽ cứng rắn theo con. Mẹ sẽ lén giúp con góp tiền đi học cấp hai, không để cho cha biết."
Tô Từ cười tươi: "Không cần đâu, con sẽ tự nghĩ ra cách, đỡ phải nghe mẹ cãi nhau với cha."
Tô Hoa Vinh nhìn cô một lúc: "Con thì có cách gì chứ? Tận 6 đồng đấy!"
Tô Từ không giải thích nhiều mà chỉ trả lời một cách thoải mái: "Thể nào cũng có cách."
Câu nói này úp úp mở mở, Tô Hoa Vinh không nhiều lời dây dưa với Tô Từ nữa, nhanh chóng chạy đi tắm rửa
Tô Từ trở lại trong sân, mấy chị em Diệp Tô Hồng đã ăn hết số bánh hạnh đào trong tay rồi.
Người nào người nấy đều tỏ vẻ thèm thuồng, không liếm ngón tay thì cũng chép miệng, không để sót chút vụn bánh nào.
Tô Từ ngồi xuống bên cạnh mấy chị em, còn chưa ngồi vững thì đã nghe thấy Diệp An Quốc gọi tên cô.
Tô Từ nhìn về phía phát ra âm thanh thì lờ mờ thấy Diệp An Quốc đang đứng ở chỗ sáng vẫy tay với cô.
Tô Từ hiểu ý, đứng dậy đi đến trước mặt anh trai rồi hỏi: "Anh cả có việc gì thế?"
Diệp An Quốc không nói chuyện, trực tiếp xoay người đi vào nhà.
Tô Từ đi theo sau, không biết anh mình có chuyện gì.
Sau khi vào phòng của Tô Từ và mấy đứa em gái, Diệp An Quốc quẹt diêm thắp sáng ngọn đèn dầu để trên hòm gỗ.
Sau khi vặn bấc đèn, anh ấy xoay người đối mặt với Tô Từ, đột nhiên móc ra từ trên người một xấp tiền.
Anh ấy đưa tiền đến trước mặt Tô Từ, nhỏ giọng nói: "Bình thường anh cả cũng kiếm được chút tiền, anh hai cũng góp vào một chút, Tứ Nha cầm lấy rồi cất kỹ, đợi đến khi qua năm mới rồi nộp tiền học phí."
Tô Từ thấy hơi sửng sốt, không ngờ rằng anh cả và anh hai sẽ đưa tiền cho cô.