Tô Từ cười một cái, “Học phí cũng đã nộp rồi, sao lại không đến?”
Lý Thu Linh giơ tay ra nắm lấy cánh tay cô, dáng vẻ yên tâm, “Đến là tốt rồi.”
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc Tô Từ đeo cặp sách đi vào lớp đó, Ngô Xảo Diễm ngồi đằng sau đã há hốc mồm chết lặng ở đó.
Cô ta nhìn Tô Từ vào lớp ngồi xuống, nhỏ tiếng nói chuyện với Lý Thu Linh thì đã tự mình xoa mắt mấy cái.
Cô ta quả thực kinh ngạc, không biết Tô Từ sao lại đi học.
Trong ký ức của cô ta, Diệp Tứ Nha bởi vì sốt một trận tốn hết sáu đồng liền trực tiếp thôi học không đọc sách nữa mà!
Mặc dù cô ta kéo theo Tương Vân Hà, không thể làm cho Diệp Tứ Nha xong đời, nhưng theo lý mà nói cũng không ảnh hưởng đến cái khác mà.
Giống như kiếp trước Diệp Tứ Nha rơi xuống nước tốn hết 6 đồng, chính bằng học phí một kỳ của cấp hai nên cha cô liền không cho cô đến trường học nữa.
Cô giáo An đã từng đến nhà cô tìm, bản thân cô cũng không muốn đến học nữa, bởi vì cô bị bệnh tiêu hết tiền, không mở nổi mồm hỏi Diệp lão nhị tiền học phí, có thích đi học hơn nữa cô cũng không đi.
Diệp Tứ Nha kiếp trước sau này có thể trở mình, chỉ đơn thuần là vì may mắn cứu được một người đàn ông.
Người đàn ông này phải qua mấy tháng nữa mới đến đại đội Hướng Dương, lớn hơn bọn họ khoảng ba tuổi, lúc đó nhìn không ra có chút tiền đồ gì, chính là một thằng lông bông thôn quê bình thường.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên lông bông như vậy sau này lại ra ngoài làm thuê, sau một đêm trở nên giàu có trở thành phú thương.
Bởi vì Diệp Tứ Nha từng cứu mạng anh, anh vẫn luôn coi Diệp Tứ Nha là nữ thần, sau khi trở về liền cưới Diệp Tứ Nha, để Diệp Tứ Nha làm bà chủ giàu có.
Lúc này nhìn đằng sau ót Diệp Tứ Nha, Ngô Xảo Diễm mặt mày nhăn nhó.
Cô ta nhịn không được nghĩ trong lòng------- Diệp Tứ Nha trăm phần trăm có vấn đề, tám phần là cũng trùng sinh rồi!
Trước đây cô ta đã cảm thấy Diệp Tứ Nha có chút không đúng, việc hôm nay và kiếp trước khác biệt quá xa càng giúp cô ta khẳng định là đúng!
Nhưng mà cho dù là Diệp Tứ Nha có phải là trọng sinh hay không, cô ta cũng sẽ không để cô dựa vào may mắn trở mình lần nữa.
Trùng sinh thì như thế nào, lấy địa vị nhà cô ta trong thôn, mức độ sủng ái của cô ta trong nhà, còn có cái tính cách mềm yếu dễ bị ức hiếp kia, nếu không có ai bảo vệ, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một phế vật chỉ biết khóc nháo.
Cho dù có sống nhiều hơn một đời, tính cách mạnh mẽ hơn một chút, nhưng có thể mạnh đến nhường nào được cơ chứ?
Kiếp trước cô là loại người gặp người ức hiếp.
Kiếp này cũng sẽ như vậy! Diệp Tứ Nha cô là cái rắm.
Đóa hoa mềm yếu không có đàn ông sủng liền sống không được như cô, nên cắm vào bãi phân trâu hôi thối mới phải.
Ngô Xảo Diễm sau khi bình ổn cảm xúc bản thân, ánh mắt liền rơi xuống.
Cô ta giơ tay mở hộp đựng bút bằng sắt lá ra, lấy con dao nhỏ từ bên trong ra khắc từng vạch từng vạch lên bàn.
Vốn định khắc chữ “phi”, nhưng chữ khẩu đầu tiên liền phát hiện không biết viết, dứt khoát dùng dao vẽ loạn, viết lại từ đầu chữa -----pei!
Tô Từ không biết Ngô Xảo Diễm đằng sau có bao nhiêu ý nghĩ quỷ quái.
Những việc trước mắt cô cần giải quyết xử lý quả thực quá nhiều, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến việc có báo thù hay không.
Trong nhà việc tồi tệ một đống, ngày trôi qua quả thực mơ mơ hồ hồ.
Trở mặt với bà cụ Diệp và bác cã, tranh cãi lớn cùng Diệp lão nhị, việc trước mắt cấp bách cần giải quyết của cô là hai chuyện ăn ở và đi học.
Tô Từ cho cặp sách vào ngăn bàn, lấy quyển sách ngữ văn ra.
Sách để trên vở còn chưa mở ra, cô giáo An đột nhiên xuất hiện trước mặt giơ tay gõ vào sách cô một cái bảo cô ra ngoài.
Tô Từ hiểu ý đứng dậy, cùng cô giáo An đi ra ngoài cửa lớp học.