“Con câm miệng cho mẹ!” Sắc mặt mẹ Lận biến thành màu đen, vừa tức giận Chử Hi đổ một chén canh trứng gà lớn tràn đầy như vậy, vừa tức giận con gái của mình không có việc gì đi kiếm chuyện.
“Mẹ, mẹ xem chị ta kìa, mẹ mau dạy dỗ đi.”
“Mẹ bảo con câm miệng con nghe không hiểu sao?”
"Mẹ..."
Cách vách lại truyền đến một tiếng "rầm", tuy nhiên không lâu sau lại mở ra. Mẹ Lận tinh mắt, liếc nhìn một cái đã thấy trên người Chử Hi đeo một cái túi lớn.
Lòng chợt rạo rực, mạnh mẽ đứng lên chạy ra ngoài, buột miệng nói: "Cô làm gì vậy? Cô muốn đi đâu? Bà đây bỏ ra hai trăm đồng mua cô về, cô còn muốn chạy hay sao?”
Chử Hi quay đầu nhìn bà ta: "Bà tốn hai trăm đồng thì liên quan gì đến tôi? Làm như tôi chiếm tiện nghi nhà các người. Ai muốn gả tới đây, ở nhiều ngày như vậy, tôi ngay cả bóng dáng chồng mình cũng không thấy, muốn tiền thì tìm bà họ Chung kia đi, tôi mới không bị nhà các người làm cho tức giận.”
Nói xong quay đầu định đi.
"Cô cô cô..."
Mẹ Lận tức giận đến nói không nên lời: "Không được đi, cô không được đi..."
Bà ta tiến lên một tay giữ chặt bọc của Chử Hi: "Sao tính khí lớn như vậy chứ? Có chuyện gì thì từ từ nói không được sao, chuyện có bao lớn đâu, đi cái gì mà đi..."
"Có chuyện thì từ từ nói, nói thông sao? Nếu nhà họ Lận không chào đón tôi, tôi đi là được, các người thật sự nghĩ tôi không gả đi được à? Mẹ tôi đã cho tôi xem hai người, một người làm ở nhà máy giết thịt lợn, một người là công nhân thị trấn, chú anh ta còn là lãnh đạo nhà máy, người nào không tốt hơn con trai bà chứ? Nếu không phải do nhà họ Lận các người, tôi đã sớm đi ra ngoài ăn ngon uống say rồi, làm gì còn bị các người làm cho tức giận?”
Người nhà họ Lận nghe xong, ai cũng không dám lên tiếng.
Nhất là Lận Xuân Miêu, ngồi tại chỗ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta chỉ là nhìn Chử Hi không vừa mắt, nhưng căn bản không nghĩ tới đuổi cô ra khỏi cửa, cô ta biết, anh cả cưới vợ không dễ dàng, trong đội đã sớm có người nói, nói nhà bọn họ bạc đãi anh cả.
Nhưng không có cách nào, mẹ Lận cũng do bác gái cả mà thanh danh trong đội cũng không dễ nghe, người thương con gái căn bản không muốn gả con gái vào, người nỡ lòng gả con gái vào thì lại hận không thể đem tài sản của bọn họ móc sạch, lần này tiền cưới vợ vẫn là anh cả gửi về, nói đây là tiền anh tiết kiệm mấy năm nay, sau này làm của hồi môn cho cô ta, so với nhà họ Uông mở miệng đòi một ngàn đồng thì cưới Chử Hi này tính ra đã rất tốt rồi.
Mẹ Lận càng sợ tới mức tim run rẩy, ngày hôm qua thật vất vả mới ở trước mặt chị dâu lật lại một ván, hôm nay nếu để cho cô trở về nhà mẹ đẻ, đó không phải là chính mình đánh vào mặt mình sao, nếu như người trong đội biết, còn không biết trong lòng nghĩ như thế nào về bà, dù sao tuyệt đối cũng không phải là điều gì tốt.
Vừa nghĩ đến nhà mẹ đẻ Chử Hi còn cho cô xem hai nhà tốt như vậy, trong lòng càng nghĩ càng không được, một người là giết heo, một người là huyện thành, nếu đổi lại là mình, bà cũng không muốn đem con gái gả đến nhà bọn họ, trong lòng chết điếng, nhìn khuôn mặt ngấn nước của Chử Hi, không hiểu sao có loại cảm giác mình chiếm được rất nhiều lợi ích.
Còn phải nói, dáng vẻ xinh đẹp thế này đặt ở bên ngoài còn không biết có bao nhiêu người muốn đoạt lấy.
Càng nghĩ càng bớt giận, nhưng sức mạnh trên tay lại càng lúc càng lớn: "Con ngoan, chuyện có bao nhiêu đâu, đừng tức giận nữa, mẹ bảo nó nhận sai với con, sau này nếu lại làm con giận, mẹ là người đầu tiên không tha cho nó.”
“Lận Xuân Miêu, lại đây xin lỗi chị dâu con!”
Cuối cùng Lận Xuân Miêu bị mẹ Lận bắt ép nói lời xin lỗi Chử Hi, mặt to lúc trắng lúc xanh, có chút không dễ nhìn, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhưng Chử Hi lại nói rất hay: "Có ai không phải bảo bối trong nhà? Các người đi đội mười một hỏi thăm, tôi ở nhà sống những ngày thế nào? Không nói áo đến thì đưa tay, nhưng cơ bản cũng chưa từng làm qua công việc gì, dựa vào cái gì mà đến nhà các người chịu ấm ức?”
"Lận Xuân Miêu, tôi nói cho cô biết, sau này cô tốt nhất đối xử với tôi khách khí một chút, hôm nay nếu tôi đi ra khỏi nhà họ Lận một bước thì người bị xui xẻo chính là cô. Cô cũng phải lập gia đình, thanh danh của nhà họ Lận vốn không dễ nghe, người chịu thiệt lớn nhất chính là cô, chính cô ngẫm lại có phải chuyện là như vậy hay không?"