Dường như nhận thấy cô đang nhìn anh, người đàn ông cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau khi đối diện với tầm mắt của cô lại tự nhiên dời đi, cầm chậu đi sang bên cạnh.
"Quần áo anh giặt xong rồi à?"
Chử Hi biết rõ còn hỏi, nhìn anh, tầm mắt dừng ở trên ống tay áo đã ướt một vòng của anh, trong lòng không hiểu sao có chút xúc động.
"Ừ."
Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đặt chậu xong dừng một chút, dường như không có việc gì làm, trong phòng lại chỉ có hai người bọn họ, cảm giác có chút không được tự nhiên.
Chử Hi nghe xong lời này không nhúc nhích, ngược lại nhìn anh chỉ chỉ một cái bọc cô đặt ở phía sau giường: "Anh lấy áo sơ mi kẻ sọc và quần màu xanh quân lục bên trong của tôi ra đi, trên người nóng lại ra mồ hôi, mặc không thoải mái.”
Giọng điệu tự nhiên, một chút cũng không có coi anh là người ngoài.
Nói xong còn giơ tay lên tự quạt cho mình, tỏ vẻ mình hiện tại quả thật rất nóng.
Lận Tông Kỳ nghe xong, do dự một chút thì nhấc chân đi về phía sau giường, phía sau đặt không ít đồ đạc rách nát, là đồ đạc trước kia trong phòng cũ, hỏng cũng không nỡ ném, chất đống vào một chỗ, túi đặt trên một cái ghế rách, ghế rách được người ta lau rất sạch sẽ, phía trên một chút bụi cũng không có.
Theo yêu cầu của cô, Lận Tông Kỳ lấy quần áo từ bên trong ra, còn buộc lại túi cho cô.
Cửa màn chống muỗi ở phía trước, Lận Tông Kỳ đi quanh giường tới phía trước đưa quần áo cho cô, nhìn cô một cái liền dời tầm mắt, không dời đi bao xa, chỉ liếc sang bên cạnh, khóe mắt vẫn là ở trên người cô.
Có thể là sợ muỗi bay vào, anh nhìn thấy cô xốc màn chống muỗi lên một khe hở, từ bên trong vươn ra một cánh tay trắng như tuyết, lúc này anh mới chú ý tới, quần áo cô mặc ngủ tối hôm qua lại không có tay áo, cánh tay tròn trịa trắng nõn, mềm mại như đậu hũ.
Một bàn tay nhỏ bé nhận lấy quần áo từ trong tay anh, cũng không biết có phải anh không chú ý hay không, tay của người phụ nữ từ phía dưới lấy, trực tiếp sờ vào mu bàn tay anh, hơi co rụt lại, sau đó lướt qua mu bàn tay anh, nhanh chóng lấy đi quần áo.
Cái chạm ngắn ngủi, làn da run rẩy một hồi.
Lận Tông Kỳ thu tay về, buông xuống bên cạnh sau lại lơ đãng nắm chặt nắm đấm, cũng không nhìn cô, bỏ lại một câu: "Tôi đi ra ngoài trước."
Người đàn ông xoay người đi ra ngoài.
Lúc Chử Hi quay đầu nhìn, người đã đi đến cửa, dáng người vẫn cao ngất như trước, chỉ là nhìn bóng lưng, không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác chạy trối chết.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười xấu xa.
Ăn sáng xong, người nhà họ Lận liền đi ra ngoài làm việc, Chử Hi rửa xong nồi chén thì không có việc gì làm, Lận Tông Kỳ đã giặt quần áo sạch sẽ, sân vườn cũng được anh quét dọn gọn gàng, ngay cả củi cũng bổ một đống lớn chỉnh tề, hiện tại anh đang xách nước.
Toàn bộ đội sản xuất dùng chung một cái giếng lớn, muốn có nước uống phải tự xách nước. Nhà họ Lận có một cái vại lớn, có thể đủ cho tất cả người trong nhà dùng một ngày, chân cha Lận không tốt, bình thường đều là mẹ Lận và Lận Xuân Miêu xách, đừng thấy Lận Xuân Miêu tính tình không tốt, nhưng làm việc lại đặc biệt hăng hái vì sợ bị người khác chèn ép. Cũng may giếng rất gần nhà họ Lận, xách nước cũng thuận tiện.
Chử Hi chưa từng làm công việc nặng nhọc, nguyên thân cũng chưa từng nếm qua khổ sở, công việc xách nước cô không làm được, vì thế Lận Xuân Miêu không ít lần ghét bỏ cô.
Hiện tại Lận Tông Kỳ đã trở về, không thể không nói, trong nhà có một lao động quả thật bớt lo không ít.
Chử Hi gội đầu, tóc xõa tung, ngồi ở trong sân nhìn anh xách nước hết chuyến này đến chuyến khác.
Mỗi lần trong thùng của anh đều rất đầy, rất nhanh đã lấp đầy cái vại, sau đó lấy nước rửa mặt.
Xong rồi nói với Chử Hi một câu: "Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Dường như cảm thấy quá cứng rắn, lại giải thích: "Đi huyện thành một chuyến, làm chút việc.”
Chử Hi thấy anh phơi khăn mặt xong đi vào phòng, cũng đi theo vào, thấy anh lục lọi đồ đạc ở trong túi mình mang về, cô cũng xoay người đi lên giường, sau đó từ dưới gối đầu lấy ra tiền riêng của mình, đếm, lấy ra hai tờ, sau đó lại rút ra hai phiếu, phiếu đường cùng phiếu thịt, đều là sính lễ của nhà họ Lận.
Cô đi đến gần đưa cho anh: "Anh cầm đi, tôi cũng không hiểu biết nhiều, chỉ biết nhờ người làm việc thì tặng chút đồ tốt hơn so với không tặng.”
Lận Tông Kỳ sửng sốt, theo bản năng từ chối: "Không cần, đó là chiến hữu trước kia của tôi.”
Chử Hi ngẩng đầu vẻ mặt cổ quái nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thẳng thắn, dường như thật sự là nghĩ như vậy, cô tức giận nhìn anh, trực tiếp nhét vào tay anh: "Vậy càng phải cho.”