Chử Hi trầm mặc xuống, tâm tư vốn do dự vì hành động của mẹ Lận mà không dám nghĩ nhiều nữa.
Cô vốn không phải người thích xen vào việc của người khác, tuy rằng cô ở giới diễn xuất không lâu nhưng đã sớm biết, kín miệng rất quan trọng, so với biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, còn không bằng không nói tất cả.
Tuy rằng cô không quá hiểu thời đại này, nhưng cũng biết, thời đại này không phải đời sau, có đôi khi một câu nói thôi có thể làm cho cả nhà người ta gặp tai họa. Không bao lâu đã cứu được người lên, đào vài con kênh, vừa vớt người vừa thả nước, cô gái này không chìm sâu lắm, cũng không bị bèo rong cuốn lấy, vừa kéo đã lên ngay.
Khi đi lên không có hơi thở, mọi người trong đội sản xuất từ bỏ, vừa rồi đội trưởng bảo người ta nâng giường trúc đến, muốn vớt lên rồi nhanh chóng đưa đi bệnh viện huyện, bây giờ đành phải dùng giường trúc nâng về nhà.
Đặt giường trúc qua, phía trên bày cỏ khô, nhưng trên đường lảo đảo, nào biết người vốn không còn thở sau khi đi được nửa đường đột nhiên khụ ra vài tiếng.
Nhưng không tỉnh, sau khi đưa đến bệnh viện huyện còn phải quan sát, nhưng nghe nói tình huống không tốt, có thể cả đời cũng không tỉnh lại.
Cô gái họ Phan đó năm nay mới vừa tốt nghiệp cấp ba, là người được chọn đi đại học mà đội sản xuất số năm đề cử năm nay.
Khi Chử Hi và mẹ Lận về đến nhà, những người khác đã trở lại, nghe thấy Chử Hi tận mắt thấy cô gái nhà họ Phan bị người ta đẩy xuống hồ, cả một đám người cũng không dám tin tưởng.
Lận Xuân Miêu nửa ngày cũng không được nói gì, "Không… Không thể nào…"
Cô ta và Lưu Tiểu Hà chơi chung rất tốt, rất biết ăn nói, cực kỳ biết tâng bốc người khác.
Mẹ Lận trừng cô ta, "Về sau đừng chơi chung với nó nữa."
Xong rồi lại cảnh cáo Chử Hi, "Con ngậm miệng cho chặt, chuyện của hai nhà này chúng ta không xen vào, chỉ một bác gái cả của con đã chịu đủ khổ rồi, lại thêm một người nữa, nhà chúng ta ăn không tiêu."
Sợ Chử Hi không nghe lời, nhịn không được nói nhiều thêm hai câu, "Cạnh nhà họ Lận chúng ta không có họ hàng gì, cũng là đám người thế hệ ông nội các con trốn nạn đói tránh từ phương Bắc tới, trong đội sản xuất này đều là người họ Lưu, họ Lý và họ Phan gốc rễ còn sâu hơn nhà họ Lận chúng ta, cho dù con đi nói, cũng không có tác dụng gì, ngược lại có thể đắc tội với người ta."
"Giống như Đại Oa, năm đó thành tích học tập rất tốt, có lần nào không phải đứng nhất? Ngay cả hiệu trưởng trường nó đều tiến cử nó đi học đại học, lại còn kiếm một vị trí vào đại học cho nó, đều nói sau này nó có tương lai, vẻ vang cho đất nước, cuối cùng thì sao, còn không phải có vài người thấy nhà họ Lận chúng ta không có gốc rễ ở đây dễ ức hiếp, cưỡng ép giành lấy cơ hội học đại học của Đại Oa chúng ta sao."
Nói tới đây mẹ Lận lập tức tức giận, hận người ta ác độc, cũng may Đại Oa nhà bọn họ có triển vọng, cho dù tham gia quân ngũ cũng có thể đứng đầu.
Chử Hi không biết thế mà Lận Tông Kỳ còn từng xảy ra chuyện này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía mẹ Lận.
Mẹ Lận nghĩ rằng cô không tin, cười lạnh một tiếng, "Bác gái cả con chính là một kẻ tinh tướng, còn đòi người khác năm mươi đồng, lấy năm mươi đồng mua cả đời của con trai chị ta, cũng mệt chị ta làm ra được."
"…"
Khó trách lần trước Lận Tông Kỳ về nhà không đi thăm nhà bác cả, cha mẹ ruột như vậy, ném anh cho người khác làm con trai coi như thôi đi, còn làm ra loại chuyện này quả thực làm cho người ta thất vọng đau khổ.
Cũng chỉ vì tính tình anh tốt, nếu đổi là cô, e rằng đã sớm bùng nổ rồi.
Bởi vì những lời này của mẹ Lận, Chử Hi lựa chọn không có xen vào việc của người khác, cô biết mình mấy cân mấy lượng, đùa giỡn uy phong ở nhà họ Lận coi như thôi, đi ra ngoài không có khả năng ai cũng e dè cô.
Cô cũng không phải nữ diễn viên Mã Lệ Tô gì, chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường của thời đại bảy mươi, không làm được thượng đế, thậm chí ngay cả chồng nhà mình chịu uất ức cũng chỉ có thể đau ở trong lòng vài giây.
Nhiều nhất chỉ có thể cầu nguyện cho cô gái xui xẻo đó ở trong lòng, hy vọng cô ấy tỉnh lại sớm một chút.
Bởi vì chuyện rơi xuống nước, mấy ngày nay lượng nhiệm vụ cắt cỏ trong đội sản xuất đều ít đi một chút, người phụ nữ kiểm tra còn bị phê bình, nhưng ngày hôm sau vẫn mang theo các cô đi ra ngoài cắt cỏ, bởi vì lợn không thể bị đói.