Hiện tại lại chịu cho chị dâu ăn, quả thực là bầu trời đổ cơn mưa đỏ.
Cô ta còn nhớ mẹ bảo cô ta đi theo chị dâu học tập, sau này lập gia đình không bị ức hiếp, lúc này cũng không chỉ hâm mộ mà suy nghĩ sao làm sao chị dâu làm được, làm sao lợi hại như vậy?
Chử Hi ăn cơm xong cũng không rửa chén mà uống thuốc xong, trở về phòng múc nước rửa mặt.
Thừa dịp trời còn có chút ánh sáng, cô lại đi tìm Hữu Khánh lấy giấy bút, cũng phản hồi một bức thư cho Lận Tông Kỳ.
Hữu Khánh từng thấy Chử Hi viết thư, lần trước thư cô viết chính là nó gửi giúp, ở đây hẻo lánh, muốn gửi thư hoặc là đi thị trấn, hoặc là cho người đưa thư, không phải ngày nào người đưa thư cũng tới, bình thường cách vài ngày mới lại đây một lần, nó đều mò ra quy luật chính xác.
Chử Hi cầm bút máy viết bốn mặt giấy, cô không nghiêm trang giống Lận Tông Kỳ, đều nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói thẳng chủ đề nói với anh là mình mang thai, bác sĩ nói, tính thời gian vừa khéo khớp với lúc anh rời đi, còn nói phản ứng mang thai rất rõ ràng, nôn khan, thèm chua, vô cùng vất vả.
Tiếp theo bắt đầu quở trách anh một phen, nói hai ta kết hôn cũng chưa kết, giấy kết hôn cũng không làm, vậy lại xuất hiện đứa nhỏ, việc này nói ra khó nghe cỡ nào, anh ở bên ngoài không nghe thấy, những lời này đều là cô chịu, cho nên nói đến nói đi đều do anh, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, cô nhất định phải nói với cục cưng người cha này của con không đáng tin cỡ nào… bla bla một tràng.
Cuối cùng bắt đầu sến súa, cái gì mà cô rất nhớ anh, mơ thấy anh rất nhiều ngày, ban ngày làm việc cũng không có tinh thần gì, trong đầu đều là anh, ăn cơm cũng không ngon. Còn nói mình mang thai là có điềm báo, có một buổi tối cô nằm mơ đột nhiên mơ thấy một đứa trẻ béo múp ôm một quả trứng ánh vàng rực rỡ đến chơi với cô, chơi đến cuối cùng nhóc béo không nỡ về nhà, đưa trứng cho cô, nói muốn làm con cô… Ba hoa khoác lác một tràng loạn xạ cả lên.
Viết trọn hai tờ, cuối cùng thật sự không có chỗ viết nữa mới ngừng bút, kiểm tra một lần, không thấy có lỗi chính tả mới đưa thư cho Hữu Khánh.
Hữu Khánh cầm thư Chử Hi viết đều không nỡ gấp lại, tuy rằng bây giờ cậu không biết nhiều chữ lắm, hơn nữa Chử Hi viết đều là thể Khải, nhưng nó vẫn có thể nhận ra, chữ chị dâu rất đẹp, không thua kém giáo viên của nó.
Đôi mắt trông mong nhìn Chử Hi, "Chị dâu, ngày mai chị có thể chép một vài văn giúp em không, em muốn học chữ của chị, thật là đẹp."
"Được."
Bây giờ tâm trạng của Chử Hi tốt, trực tiếp sảng khoái đồng ý, còn thân thiết sờ đầu nó, "Không hổ là em trai của anh em, có chí tiến thủ, sau này chắc chắn có tương lai."
"Hì hì hì."
Hữu Khánh cười xấu hổ.
Chuyện Chử Hi mang thai nhà họ Lận cũng không nói toạc ra, chủ yếu là bây giờ số tháng còn nhỏ, sợ va chạm cái gì, đừng nhìn mẹ Lận đối xử không mấy tốt với Lận Tông Kỳ, nhưng thật sự rất coi trong đứa nhỏ trong bụng Chử Hi.
Lận Hữu Khánh còn học với cô, nói mẹ Lận trước khi ngủ nhắc bảo cha Lận nhanh tìm thời gian đến trước mộ ông nội Lận dập đầu, còn nói mẹ Lận lén nói thầm, con dâu không ít tật xấu, nhưng bụng thật sự không chịu thua kém,... nó bán mẹ Lận sạch sẽ.
Mỗi ngày Chử Hi đều kiểm tra nó luyện chữ, viết đẹp thì khoanh tròn lại, viết không tốt thì dạy nó sử dụng ngòi bút như thế nào, thỉnh thoảng còn có thể dạy nó đề toán, Chử Hi giảng giải đề cẩn thận tỉ mỉ, còn tốt hơn thầy bọn nó giảng, bây giờ Lận Hữu Khánh quả thật hết sức bội phục cô.
Trước kia thành tích học tập của Chử Hi rất tốt, trong nhà ba đứa nhỏ, cô xếp ở giữa, dù cho xinh đẹp nói chuyện ngon ngọt, cũng không được coi trọng bằng chị cả và em út, cho nên từ nhỏ cô chỉ biết phải học hành, bởi vì học có thể trở nên nổi bật.