Mùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về.
Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh.
Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ.
Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu.
Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện.
Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà Phong Ánh Nguyệt đang ở là chỗ ngủ, bên ngoài là chỗ ăn uống.
Theo một tràng âm thanh ồn ào, bên ngoài dần yên tĩnh lại, có lẽ đã tiễn khách về rồi.
Phong Ánh Nguyệt thở phào, rũ mắt nhìn lòng bàn tay có vết chai của mình, trong lòng bàn tay của cô vốn không có những vết chai này.
Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ xui xẻo, vừa chào đời chưa được lâu đã bị bỏ ở cửa cô nhi viện. Nhưng cô là một người không nhận thua, cuối cùng đã thi đậu trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp làm một giáo viên tiểu học, rảnh rỗi sẽ quay về cô nhi viện phụ giúp.
Tuy vẫn không ngừng gặp phải những chuyện xui xẻo, nhưng cô rất yêu công việc của mình, cũng rất yêu bầy trẻ đó. Chiều hôm qua, lúc cô và một bé đáng yêu trong lớp qua đường thì có một chiếc xe vượt đèn đỏ. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phong Ánh Nguyệt đẩy đứa trẻ ra ngoài, cô chỉ cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội, sau đó không biết gì nữa.
Đợi khi cô lấy lại ý thức, Bạch Vô Thường đang bay trước mặt, Bạch Vô Thường nói với cô, sở dĩ kiếp này cô gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy là vì kiếp trước cô tạo nghiệp quá nặng.
Biết được đứa trẻ chỉ có chút xây xát, Phong Ánh Nguyệt thở phào, sau đó tranh luận với Bạch Vô Thường vấn đề liên quan tới nghiệp chướng giữa kiếp trước và kiếp này. Kết quả kéo tới một vị quỷ thần không biết có chức vị gì, cuối cùng cô có được cơ hội sống mới, tới được nơi này.
Bây giờ cô đang ở thế giới kiếp trước từng ở, nói đơn giản, cô đã trở thành mình của kiếp trước. Khi đó cô đang đứng ở cổng nhà họ Phong, sau khi tiếp nhận ký ức mới biết hôm nay là ngày đại hỉ của cô. Chồng cô làm việc ở xưởng giấy, là công nhân được rất nhiều người ngưỡng mộ.
Mà cô là một cô gái nông thôn, theo lý mà nói bên nam có điều kiện rất tốt, có thế nào cũng không thể chọn cô được, nhưng phụ huynh hai nhà có chút ngọn nguồn, hơn nữa bên nam là đi bước nữa và đã có con. Phong Ánh Nguyệt còn từ trong ký ức biết được dường như đằng trai đã xảy ra chút vấn đề.
Nếu cha mẹ yêu thương con gái mình chút đều sẽ không gả con gái tới ở góa.
Nhưng nhà mẹ cô lại nhận tiền không nhận người, đã lấy tám mươi sáu đồng sính lễ của nhà họ Đường, quay đầu liền gả con gái đi.
Đương nhiên, "mình" trong ký ức là người rất muốn gả đi, có thể tới tỉnh sống, đó là nơi người khác muốn tới cũng không tới được, ở góa thì có là gì.
Phong Ánh Nguyệt đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi lên gương mặt có chút mát mẻ. Làm mẹ kế đã đành, nhưng không ngờ cô lại làm một người mẹ kế ác độc trong một quyển truyện nam chủ.
Kiếp sống được gọi là tạo nghiệp cực nặng này, không phải mình sống thành như thế mà là bị viết thành như thế.
Đây là một quyển truyện nam chủ mà đồng nghiệp của cô đã say mê mấy ngày trước, nam chính chào đời ở huyện thành nhỏ năm 70. Vốn là gia đình công nhân, lẽ ra cuộc sống không tệ mới đúng, nhưng lại có một người mẹ kế không ra gì.
Mẹ kế không chỉ ngược đãi cậu, còn thường đào tiền trong nhà về nhà mẹ, rồi lật lọng vu oan là nam chính trộm, khiến nam chính trở thành đứa trẻ xấu xa trong mắt người nhà và người ngoài, dần dần bị người lớn ghét bỏ, bị bạn bè ức hiếp.