Chương 14: Các con đã ở chung phòng với nhau chưa? 1
Các con đã ở chung phòng với nhau chưa? 1
Thấy Nguyên Đản chạy vào trong sân nhà, Phong Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười rồi quay đầu lại nhìn Đường Văn Sinh. Anh đang cúi đầu nhấc chiếc xe đạp qua cái ổ gà trước mặt.
Chờ đến khi Phong Ánh Nguyệt tiến lên phía trước một lần nữa thì mẹ Đường đã đi ra rồi. Bọn họ cùng lúc đi tới cửa nhà.
Mẹ Đường cười híp mắt, tiến lên cầm lấy tay Phong Ánh Nguyệt rồi mang cô vào trong.
"Biết trước là hôm nay các con về rồi nên buổi sáng mẹ đã bảo ông nội Nguyên Đản đi mua thịt. Bây giờ đang lúc măng vào mùa tươi ngon nhất, xào ăn là tuyệt cú mèo."
Ngày hôm qua Phong Ánh Nguyệt đã được nếm trải sự nhiệt tình của mẹ Đường rồi. Hơn nữa ngày hôm qua hai người cũng nói không ít lời. Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng nói chuyện hoà hợp với mẹ Đường.
Trái lại, Đường Văn Sinh chỉ gọi một tiếng mẹ rồi đẩy xe đạp vào trong sân, cởi hết đồ đạc xuống xách vào nhà chính, đặt tạm lên bàn gỗ. Sau đó anh vào phòng bếp rửa tay rồi đi ra sân ngồi xuống, nhận lấy việc lột măng trong tay mẹ Đường.
Anh không hề tiếp xúc qua lại với Nguyên Đản.
Nguyên Đản đứng bên cạnh xe đạp, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn chọc vào xe một cái nhưng lại sợ Đường Văn Sinh. Thế là nó bèn vừa đi lên phía trước vươn bàn tay nhỏ bé ra vừa lén lút nhìn Đường Văn Sinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Đường thở dài một hơi rồi nói với Phong Ánh Nguyệt vừa bưng cốc uống nước đi qua bên cạnh: "Nguyên Đản vừa mới tròn tháng chưa được bao lâu thì thằng bé và mẹ Nguyên Đản đã tách ra rồi. Trước đây Văn Sinh trọ lại nhà máy sản xuất giấy nên không thể nuôi con được. Thế là Nguyên Đán cứ vậy mà ở lại bên cạnh cha mẹ."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu. Chuyện này trong truyện cũng đã đề cập tới rồi.
Thấy cô kiên nhẫn nghe mình tự nói, mẹ Đường bèn bảo: "Có thể là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên hai cha con không hề gần gũi nhau..."
Nào chỉ là không gần gũi.
Phong Ánh Nguyệt nhìn sang. Lúc này Nguyên Đản đang sờ xe đạp với vẻ mặt đầy hạnh phúc rồi. Đường Văn Sinh cũng không phải là không phát hiện ra, thế nhưng anh cũng không ngăn cản đứa bé chơi đùa.
Phát hiện ra điều này, Phong Ánh Nguyệt hơi nhướng mày.
Mẹ Đường nói xong thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ thì cười rộ lên ngoắc ngoắc Nguyên Đản. Nguyên Đản thấy vậy bèn chầm chậm chạy vào nhà chính, sau đó mặt đầy xấu hổ đứng qua phía mẹ Đường.
Phong Ánh Nguyệt lấy từ trong túi ra một cái kẹo. Đây là kẹo cưới hôm qua còn chưa ăn hết. Cô cũng không dùng kẹo để dụ dỗ Nguyên Đản đến gần mình nói chuyện gì cả, chỉ dúi thẳng cái kẹo vào túi vải trên áo Nguyên Đản.
Nguyên Đản đỏ mặt che cái túi vải căng phồng.
Mẹ Đường xoa xoa cái đầu mềm mại của nó rồi hỏi: "Nên nói gì nhỉ?"
Nó ngước mắt nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, thấy dáng vẻ cười híp mắt của cô thì không sợ nữa, cất giọng rất nhỏ nói: "Mẹ tốt quá."
"Ngoan quá." Phong Ánh Nguyệt cũng xoa đầu nó một cái.
Thấy vậy, trong lòng mẹ Đường thở phào nhẹ nhõm. Xem ra em út nói không sai, quả nhiên Ánh Nguyệt rất thích Nguyên Đản.
Đúng lúc này, giọng một bé trai truyền tới từ ngoài kia: "Nguyên Đản! Mau đến xem châu chấu bằng tre của anh này!"
"Là anh Xuyên Tử!"
Cổ Nguyên Đán duỗi về phía trước một cái trông như con gà trống nhỏ vậy, mắt sáng lên nói.
"Đi chơi đi."
Thấy nó nhìn mẹ Đường rồi mẹ Đường lại nhìn về phía mình, Phong Ánh Nguyệt bèn cười nói.
"A." Nguyên Đản cực kỳ vui vẻ mà chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Văn Sinh, Nguyên Đản lại lượn đường vòng đi xa hơn chút rồi mới đi về phía cửa nhà.
Cảnh tượng này khiến Phong Ánh Nguyệt không nhịn được mà bật cười.
"Xem ra nó rất sợ cha nó."
"Còn không phải sao." Mẹ Đường cũng cười.
Xuyên Tử lớn hơn Nguyên Đản hai tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hai tay cầm hai con châu chấu bằng tre. Thấy Nguyên Đản đi ra, cậu bé lập tức duỗi hai tay về phía trước rồi nói với vẻ mặt cực kỳ hào phóng: "Em chọn một con mà chơi đi."
Đôi mắt sáng bừng trong suốt của Nguyên Đản hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng chọn một con hơi nhỏ hơn trong hai con.