Chương 23: Không phải người phụ nữ đàng hoàng 1
Không phải người phụ nữ đàng hoàng 1
Khi lên đến lầu ba, có người hô lên: "Vừa từ quê lên à?"
Quả thật ba ngày trước người đưa nước nóng vào cho cô là thím ba Lưu.
Lúc này bà ta đang giặt quần áo ở bồn nước bên kia.
"Vâng ạ." Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu.
Hai người nói chuyện phiếm đôi câu xong thì Phong Ánh Nguyệt lại xách đồ lên lầu.
Đến lầu năm, khi đi ngang qua cửa nhà của chị dâu Trương thì nghe thấy tiếng khóc của Yến Tử ở bên trong, chị dâu Trương còn mắng: "Khóc khóc khóc, khóc cái gì? Nó đánh con mà con không biết đường đánh lại."
Phong Ánh Nguyệt không hề dừng chân mà tiếp tục bước về phía trước.
Cửa nhà chị dâu Triệu đang đóng. Phong Ánh Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa nhà mình ra, sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, nước trong nhà đã để qua mấy ngày rồi nên không uống được nữa.
Cô cầm ấm nước qua chỗ bồn để lấy nước, lúc này bồn nước không có ai, cô lấy nước xong liền quay về nhóm bếp lò để đun nước. Sau đó cô xắn tay áo lau dọn trong phòng từ trong ra ngoài bằng nước mà lần trước Đường Văn Sinh xách về.
Lúc Đường Văn Sinh trở về thì Phong Ánh Nguyệt đã đun nước xong, lúc này bếp lò vẫn chưa tắt, cô đun nước để tắm rửa.
Sau khi biết được chỗ này dùng để làm gì, Đường Văn Sinh đem hai cái thùng gỗ đến chỗ bồn nước rửa cho sạch rồi đặt chúng ở ban công chờ nước sôi.
Lúc còn ở quê cây hải cẩu vàng đã được rửa rồi nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn cho vào rổ trúc rửa lại lần nữa. Đường Văn Sinh vừa bước đến cửa nhà liền chỉ vào hai thùng nước sôi nói: "Đun xong rồi, anh mang xuống giúp em nhé."
"Đi cùng đi, em cũng sắp xong rồi." Phong Ánh Nguyệt thu xếp đồ đạc, lấy quần áo thay, khăn mặt sạch sẽ và dầu gội. Sau đó đi theo Đường Văn Sinh xuống lầu ba.
Đường Văn Sinh thấy cô bước vào rồi mới lên lầu về nhà.
Triệu Thiên bước ra ngoài ngáp, đúng lúc nhìn thấy anh đang ngồi đọc sách ở cửa nhà thì tiến đến: "Làm gì mà chẳng sang lấy sách một ngày nào hết vậy?"
Đường Văn Sinh nhìn tay của anh ta: "Vết thương sao rồi?"
Tay của Triệu Thiên không may bị thương trong lúc làm việc.
"Đỡ nhiều rồi." Triệu Thiên ho nhẹ một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh rồi mới nói nhỏ: "Thật ra là chẳng có chuyện gì, chẳng phải là do mẹ tôi đến hay sao? Thế nên hôm nay tôi không đến xưởng."
Phong Ánh Nguyệt cho thêm nước lạnh vào, cảm nhận độ ấm đã vừa rồi thì bắt đầu tắm rửa, sau đó dùng một thùng nước lạnh khác gội đầu.
Ngay khi cô quấn đầu bằng khăn xong, chuẩn bị đem đồ đạc lên lầu năm thì Đường Văn Sinh đã đến. Anh cầm theo hai cái thùng đi ở phía trước, Phong Ánh Nguyệt cầm mấy thứ khác theo sau.
Lầu bốn có hai người bước xuống nhìn thấy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu. Đường Văn Sinh cười thản nhiên, bảo Phong Ánh Nguyệt đi tiếp.
"Em phải giặt quần áo rồi, anh đi nhanh đi."
Đến bồn nước lầu năm, Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị giặt quần áo.
"Ừm."
Sau khi Đường Văn Sinh rửa sạch thùng gỗ thì múc đầy hai thùng nước rồi về nhà. Một lát sau anh cầm một cái chậu sứ sang cho Phong Ánh Nguyệt dùng.
Vừa khéo Phong Ánh Nguyệt sắp xếp quần áo cũng tiện, dầu gội đầu đều bị Đường Văn Sinh mang đi hết rồi.
Lúc Phong Ánh Nguyệt phơi quần áo trên sân thượng về thì trong nhà có một thùng nước sạch được đậy bằng nắp trúc, ngoài ra chẳng còn thùng gỗ nào nữa, chắc là Đường Văn Sinh đã xuống lầu để tắm rửa rồi.
Cô tháo khăn quấn trên đầu, ngồi trước cửa chầm chậm chải đầu bằng cây lược nhựa màu đỏ, gió thoảng qua rất dễ chịu.
Sau khi ngồi thêm một chốc thì Phong Ánh Nguyệt lại lấy đôi giày vải còn đang làm dở ra để làm tiếp. Khi Đường Văn Sinh giặt xong quần áo định lên sân thượng để phơi thì nhìn thấy số quần áo mà Phong Ánh Nguyệt đã phơi.
Anh vẫn phơi quần áo của mình ở bên cạnh của cô.
Lúc về đến nhà thấy Phong Ánh Nguyệt đang làm giày vải thì anh cũng không quấy rầy mà ngồi ở chỗ khác tiếp tục đọc sách.