Chị dâu Triệu lau nước trên khóe mắt, nhìn sang theo.
Phong Ánh Nguyệt bị ba người nhìn chằm chằm, nở một nụ cười đáp: "Mẹ chồng em rất tốt với em ạ."
Kết quả, chị dâu hai Ngô lại nói: "Em vừa mới gả đến đây, em cũng không biết đối phương là người hay là quỷ đâu, lúc chị gả cho con trai nhà họ Ngô này, chị cũng nghĩ rằng mẹ chồng rất tốt với chị…"
Thấy chị dâu Triệu không sao, Phong Ánh Nguyệt cũng không ở lâu nữa, cô tìm vài cái cớ để về nhà.
Ở nhà, cô không chịu ngồi yên, bất kể nhà có sạch hay không, cô đều vẩy nước lên trước, lau qua một lượt xong, thấy đồ ăn buổi trưa ở nhà chỉ đủ cho một mình cô nên cô lấy rọ tre, cầm vài hào rồi khóa cửa ra ngoài.
Cô có trí nhớ tốt, sau một lần đi theo Đường Văn Sinh, cô đã biết đường đến Cung tiêu xã và cả chợ nông sản.
Hai ngày nay chỉ có mấy món ăn được, nghĩ lại hôm đó Đường Văn Sinh cầm hương xuân nên hôm nay cô cầm một nắm rồi đi ngang qua quầy thịt. Đến quầy hàng, cô nhìn vào thấy phần còn lại vẫn là thịt nạc.
"Cô gái, gan heo này ngon lắm, lấy cho ta một đôi đi."
Người bán thịt tiếp đón.
"Cái này cần phiếu không?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Cái này không cần, năm xu một đôi."
Cặp này thực chất là hai miếng gan lợn nối với nhau.
Chỉ có hai người thôi, ăn hai miếng thì hơi nhiều.
Tình cờ có một thím đứng bên cạnh cô, nghe thấy những lời đó, bà ấy giơ tay chạm nhẹ vào Phong Ánh Nguyệt.
"Em gái, chúng ta mua chung đi."
Người bán hàng cười nói: “Vậy cũng được.”
Thấy Phong Ánh Nguyệt gật đầu, thím nọ sẵn sàng đưa cho người phục vụ năm xu, sau đó yêu cầu Phong Ánh Nguyệt chọn một miếng gan lợn để người bán chia ra.
Phong Ánh Nguyệt yêu cầu một miếng nhỏ, thím nọ cũng không phải là người thích chiếm lợi người khác nên bà ấy chỉ lấy của Phong Ánh Nguyệt hai xu.
Phong Ánh Nguyệt lại đi dạo phố nhưng phát hiện ở đây thực sự không có chỗ giải trí nào nên cô đành quay về nhà.
Về đến nhà, cô làm sạch gan heo trước, sau đó gỡ bỏ màng thịt trên đó, luộc chín và cắt thành lát mỏng.
Sau đó dùng hành lá và gừng mang từ quê lên, cùng hành lá mà Đường Văn Sinh tự mình trồng trên ban công để chế biến cùng, làm món nộm gan heo.
Ngoài ra còn bỏ thêm một ít dầu mè.
Sau khi làm xong món ăn, cô không ăn một mình mà đặt lên bàn, dùng phên tre đậy lên, đợi Đường Văn Sinh về nhà rồi cùng ăn.
Buổi trưa, cô ăn nốt chiếc bánh ngô còn dở buổi sáng, còn rau trộn măng nguội.
Buổi chiều, cô làm giày một lúc, sau đó đọc sách, để tránh gây nghi ngờ cho Đường Văn Sinh, cô còn dùng một cuốn sổ nhỏ để viết ra những điều thắc mắc của mình.
Khi Đường Văn Sinh đi làm về, bữa ăn vừa được chuẩn bị xong.
Bữa tối, Phong Ánh Nguyệt làm trứng gà xào hương xuân và một bát canh rau xanh, món nộm gan heo được làm từ buổi trưa và vẫn có bánh ngô.
Nói đúng ra thì mấy món ăn này thật sự không tồi.
Vừa định ăn cơm, Triệu Thiên lại đến trả lại đèn dầu.
Phong Ánh Nguyệt xã giao một câu: "Cùng ăn cơm với chúng tôi đi."
"Không cần đâu, tôi vừa mới về, còn rất nhiều chuyện muốn nói rõ cho vợ tôi." Triệu Thiên nói xong lại liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trầm giọng hỏi Phong Ánh Nguyệt: "Vợ tôi hôm nay thế nào rồi?"
Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Cô ấy đã khóc rất nhiều, khóc đến mức hai mắt sưng lên, có vẻ rất thương con."
Nghe những lời này, Triệu Thiên cảm thấy tràn đầy áy náy, vẫy tay chào hai người rồi bước đến cửa nhà mình, gõ nhẹ.
Phong Ánh Nguyệt không nhìn nữa, cất đèn dầu đi, còn Đường Văn Sinh đóng cửa lại, ngồi ăn cơm với cô.
"Món nộm gan heo này được không?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Ngon lắm."
Đường Văn Sinh nói với đôi mắt sáng ngời.
"Lúc trước anh ăn một mình hầu hết toàn úp mì, vừa tiện vừa nhanh."