Sau khi hai người nhìn qua, cùng tiến tới thương lượng một hồi, mẹ Vương mới đầu không chịu lấy tiền, cha chồng ban đầu là để lại ba trăm đồng cho Vương Vệ, mặc dù sau khi cha chồng chết Vương Vệ trở lại nhà họ Vương đã tám tuổi, có thể kiếm công điểm, nhưng chút điểm anh kiếm được kia còn không đủ cho anh ăn, hơn nữa thằng báo đời kia cho dù hiện tại đã trưởng thành, cũng không chịu đi làm những công việc nặng khác, mỗi lần ép anh làm công việc nhiều công điểm, anh liền giả bệnh, hơn nữa lời gì cũng dám ra bên ngoài, khóc lóc om sòm lăn lộn mọi thứ, quả thực là một viên đậu hà lan đập không nát nện không tan.
Nhưng cha Vương nhát gan, sợ Tiêu Hiểu thật sự xảy ra chuyện gì, con dâu sống sờ sờ bị sốt chết, nhà họ Vương bọn họ lại không cho người ta khám bệnh, lại có thằng tư ở bên trong gây rối, bọn họ muốn giấu diếm cũng không thể, đến lúc đó nhà họ Tiếu ở đội trên khẳng định sẽ tìm nhà họ Vương gây phiền phức.
Cha Vương nói hết lời, rốt cục cũng thuyết phục được mẹ Vương, mẹ Vương rất không tình nguyện về phòng cầm năm đồng, quay đầu hung hăng ném tới trên mặt Vương Vệ: "Hai cái đứa báo đời này, tiền cho mày, nếu như người đã chết thì không liên quan đến nhà họ Vương bọn tao."
Vương Vệ nhìn mẹ Vương một cái, xoay người nhặt tiền lên: "Vậy phải xem bác sĩ nói thế nào, nếu như không đủ tiền, tôi đương nhiên sẽ đòi thêm."
"Mày đòi, mày đòi cái rắm, chút tiền cha chồng để lại, những năm này mày đã sớm tiêu hết, mày cho rằng mày ăn uống đều là trên trời rơi xuống hả?" Mẹ Vương tức đến mức hận không thể bóp chết Vương Vệ, thứ quỷ này há miệng là có thể chọc bà ta tức giận sôi máu.
Vương Vệ chậc một tiếng, thản nhiên nói: "Thứ tôi ăn đều là do tôi kiếm được." Nói xong cũng không có ý định lúc này cùng mẹ Vương cãi nhau nữa, trở lại trong phòng dùng chăn mền quấn kỹ Tiêu Hiểu, trực tiếp vác cô ở trên lưng.
Lúc này đêm đã khuya, lại là trời đông giá rét, ra khỏi nhà họ Vương khắp nơi đều là một mảnh tối đen như mực, con mắt Vương Vệ ngoại trừ màu sắc khác hẳn với người thường ra, chỗ tốt duy nhất chính là có chút năng lực nhìn ban đêm, mặc dù thấy không rõ ràng lắm, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng, ở trong bóng đêm đen kịt, dựa vào một ít thị lực yếu ớt này, Vương Vệ chậm rãi đi từng bước ở trong đống tuyết, cuối cùng vẫn vác được Tiêu Hiểu đến trạm y tế trên trấn.
Đến trạm y tế, giày cỏ mà Vương Vệ mang sớm đã không còn tri giác, sau khi truyền dịch cho Tiêu Hiểu xong, bác sĩ kinh hô một tiếng, vội vàng sai người chườm nóng cái chân đông cứng của Vương Vệ, sau đó dùng nước nóng rửa qua, bác sĩ kia là một người phụ nữ trung niên, thấy đến khám bệnh chính là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, nhịn không được hỏi: "Người lớn nhà cháu đâu?"
Vương Vệ cười cười: "Nhà cháu không có người lớn."
Bác sĩ à một tiếng, cảm thấy chạm trúng chỗ thương tâm của Vương Vệ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhà cháu ở nơi nào, chân cóng đến như thế, đi đường hẳn rất xa nhỉ."
Vương Vệ ngại ngùng cười một tiếng: "Cũng được." Anh không quen nói chuyện xã giao với người khác, "Bác sĩ, cô không sao chứ?"
"Sốt quá cao, tối nay phải ở trạm y tế, nhìn xem buổi sáng ngày mai sau khi truyền dịch nhiệt độ có hạ hay không. Đó là em gái cháu à?" Vương Vệ thực sự quá đẹp trai, bác sĩ nhịn không được nói thêm một câu.
Vương Vệ không muốn giải thích, liền ừ một tiếng.
Sau khi anh nói cảm ơn bác sĩ, trực tiếp đi chân đất ngồi vào bên giường Tiêu Hiểu, cũng may quần áo rộng lớn, bản thân anh co chân lại, che chân ở bên trong quần áo, nhìn Tiêu Hiểu đang nhắm mắt, ở trong lòng than một tiếng thua lỗ, người mới vào nhà, liền tiêu hết ba đồng của anh, ngày mai khẳng định còn phải lấy thuốc, lại là một khoản tiền.
Anh biết người nhà họ Vương quyết định sẽ không nhả số tiền kia ra, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm muốn họ nôn số tiền đó ra. Đó là số tiền ông nội để lại cho anh, ai cũng không thể chiếm được, nghĩ như vậy, Vương Vệ dựa vào cái ghế chậm rãi nhắm mắt lại.