Tiêu Tam Muội vừa dứt lời, mấy chị em gái đồng loạt run lên. Chị hai của bọn họ vừa gầy vừa thấp bé, chị sợ Vương Vệ vừa đấm một cái, chị hai ngay cả mạng cũng không còn.
Tiêu Lục Muội nhỏ nhất không kìm được mà bật khóc: “Hu hu, chị hai thật là đáng thương...”
Tiêu Hiểu và Vương Vệ ở lại nhà họ Tiêu ăn cơm trưa, trước kia Tiêu Hiểu còn cảm thấy cơm nước ở nhà họ Vương không tốt, nhưng hiện giờ so sánh ra thì cơm ở nhà họ Vương cũng coi như thịnh soạn.
Nhà họ Tiêu đông người, lại là con gái không kiếm được bao nhiêu công điểm, những người khác trong nhà họ Tiêu bao gồm cả cha Tiêu mẹ Tiêu đều ăn cho đủ sống, riêng chỉ có bảo bối trong nhà là bạn học Tiêu Quốc Hưng, trong lúc những người khác cơm nước đạm bạc, cậu ấy bữa nào cũng một bát canh trứng gà với cơm trắng, không hề thay đổi.
Tiêu Lục Muội năm tuổi, không lớn hơn Tiêu Quốc Hưng là bao, lúc này nhìn thấy em trai ăn canh trứng gà liền nuốt nước bọt thèm thuồng.
Cảm giác của Tiêu Hiểu với cha Tiêu và mẹ Tiêu lại càng không tốt, ăn qua loa một chút rồi đặt đũa xuống. Vương Vệ biết cô ăn ít nên cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm quyết định lát nữa sẽ đi bắt vài con cá về nướng cho Tiêu Hiểu ăn.
Mẹ Tiêu thấy Tiêu Hiểu chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống thì kinh ngạc nói: “Con gái, sao con không ăn nữa?”
Tiêu Hiểu bình tĩnh đáp: “Con không muốn ăn.”
Mẹ Tiêu nghe vậy cũng không khuyên nữa, dù sao Tiêu Hiểu cũng là người đã gả đi rồi, cô ăn ít đi một miếng thì những người khác có thể ăn nhiều hơn một chút.
Ăn cơm xong, ngồi thêm một lúc nữa, Tiêu Hiểu và Vương Vệ chuẩn bị rời khỏi nhà họ Tiêu. Bọn họ vừa ra đến cửa thì có một người đàn ông từ phía đối diện đi đến, sau lưng anh ta còn có vài người, lúc này những người đó còn cách cửa nhà họ Tiêu một đoạn xa, không nhìn thấy rõ hình dáng thế nào.
Người đàn ông này là một thanh niên đeo kính, khoảng chừng hai mươi tuổi, bộ quần áo trên người đã giặt đến bạc màu nhưng lại rất sạch sẽ, mặt mày ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, khiến người ta nhìn lần đầu tiên có cảm giác như được tắm trong gió xuân.
“Thím Tiêu, chúng cháu đến trả thùng, làm phiền thím và chú Tiêu rồi.” Người đàn ông kia còn chưa đi đến cửa nhà họ Tiêu đã dùng giọng nói ôn tồn gọi, đến gần mới phát hiện người đứng ở cửa không phải cha Tiêu mẹ Tiêu, hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười nói: “Hóa ra là Tiêu Hiểu, em về rồi à?”
Giọng nói anh ta rất dễ nghe, lúc nhìn người khác vô cùng chăm chú, đặc biệt là khóe miệng mỉm cười có thể khiến người ta ảo giác như trong ánh mắt anh ta tràn ngập thâm tình.
Anh ta bỏ quên Vương Vệ, chỉ cúi đầu chào hỏi Tiêu Hiểu.
Đôi mắt màu xanh lá của Vương Vệ trong nháy mắt trầm xuống, vừa định kéo Tiêu Hiểu về phía sau mình, nhưng không ngờ anh còn chưa kịp làm vậy thì ngược lại Tiêu Hiểu đã ra tay trước. Cô khoác tay lên cánh tay của Vương Vệ, dính sát vào anh sau đó mới thò đầu lạnh nhạt đáp lời người đàn ông kia: “Chào anh.”
Người đàn ông này trông có vẻ ôn hòa lịch sự, nhưng Tiêu Hiểu lại không thích. Ánh mắt chuyên chú và góc độ khóe miệng mỉm cười của anh ta không phải chuyên tâm luyện tập qua, giống như tìm ra chiếc mặt nạ thích hợp nhất với mình để đeo lên mặt.
Hành động của Tiêu Hiểu đã có tác dụng trấn an Vương Vệ vô cùng lớn, lập tức thu lại gai nhọn toàn thân, thỏa mãn xoa xoa đầu Tiêu Hiểu, sau đó ôm cô vào lòng một cách vô cùng có tính chiếm hữu, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Lý Tri Tân nhìn thấy phản ứng bình thường của Tiêu Hiểu, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, lúc này mới nhìn về phía Vương Vệ: “Cậu chính là chồng của Tiêu Hiểu đúng không? Tôi tên Lý Tri Tân, tôi luôn coi Tiêu Hiểu như em gái của mình, cậu phải đối xử với con bé thật tốt đấy nhé.”