Hôm nay làm việc xong về nhà, Tiêu Tứ Muội liền nói chuyện Tiêu Hiểu cho Tiêu Tam Muội, Tiêu Tam Muội đang rửa tay, cô ấy ném phân cả ngày, khắp người đều là mùi thối, còn bị mùn cưa trong đống hỏa phân cắt phải khiến bàn tay đầy vết thương.
Tiêu Tam Muội liếc mắt coi thường: “Em tưởng chị không biết hả? Hôm nay người của cả đội sản xuất đều nhìn thấy, chị hai lớn như vậy lại nhổ cỏ cùng một đám con nít.” Mấy cô gái cùng cô ấy ném phân còn cảm thán, trước kia đều sợ Vương Vệ, không dám nhìn thẳng vào anh, không ngờ anh lại đối xử tốt với vợ như vậy, nhìn kỹ mới phát hiện rõ ràng Vương Vệ rất đẹp trai.
Nhưng cô ấy vẫn lo lắng cho Tiêu Hiểu như cũ: “Chị hai cũng thật là, nếu con sói kia… anh rể thương chị ấy như vậy, chị ấy nên chịu khó chút mới phải, hiện giờ mới lấy nhau thì còn tốt, chờ sau khi hết sự mới mẻ, khẳng định chị ấy sẽ thất sủng.”
Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội liếc nhau, cười ha ha: “Chỗ nào cũng nhỏ.”
Tiêu Hiểu bị em gái lo lắng sẽ thất sủng giờ đang cùng Vương Vệ gập ghềnh mà đi lên núi. Cô cong eo, trong tay cầm một cái kính lúp do Vương Vệ tự chế theo yêu cầu của cô, cẩn thận phân biệt các loại hoa cỏ chung quanh.
Có đôi khi còn muốn bứt một ít lên cho vào miệng để nếm thử.
“Có phải cô ngốc không, biết đó là cái gì không mà cô lại cho vào miệng, đến lúc đó bị trúng độc chết còn không phải muốn tôi nhặt xác cho cô.” Vương Vệ thấy mình nhất thời không chú ý, Tiêu Hiểu liền nhét lá cỏ vào trong miệng thì lập tức tức giận đến mức máu dồn lên não.
Tiêu Hiểu đã sớm nhìn thấu bản chất hổ giấy của anh nên không xem thái độ gầm gừ của anh ra gì: “Không có độc, yên tâm.”
“Sao cô biết không có độc?” Vương Vệ hừ một tiếng, cảm thấy Tiêu Hiểu có đôi khi nhát gan như chuột, có đôi khi lại như tên ngốc to gan.
“Thì tôi biết đó.” Tiêu Hiểu híp mắt cười với anh.
Vương Vệ: “…” Chết tiệt, mắng không được!
Mỗi khi Tiêu Hiểu tìm được một vài loại mình cần tìm là lại bảo Vương Vệ nhớ lại, giúp cô cùng tìm, đến khi sắc trời sắp tối, Vương Vệ đeo một sọt các loại hoa cỏ trở về nhà.
Tiêu Hiểu phân loại ký hiệu ra cho chúng, lại dọn chai lọ do Vương Vệ giúp cô đi tìm mua khắp nơi ra, nghiền nát số hoa cỏ đó, đựng vào mấy cái bình được khắc ký hiệu, vừa làm vừa ghi lại dữ liệu.
Lúc cô làm mấy việc này quả thực như thành một người khác, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai mắt sáng lên, hoàn toàn không phải đồ vô dụng, cái này không biết cái kia không biết làm như bình thường, động tác nước chảy mây trôi, cả người như đang phát sáng.
Vương Vệ nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Liên tiếp nửa tháng sau, Tiêu Hiểu và Vương Vệ vừa làm việc xong là lên núi, mỗi lần đều đeo về một sọt lớn đầy hoa cỏ.
Việc làm kỳ lạ này khiến người nhà họ Vương nháo nhào suy đoán.
Từ sau khi Tiêu Hiểu gả đến nhà họ Vương, tầm mắt Vương Vệ cứ vây quanh Tiêu Hiểu, giống như một con hổ hung dữ thu lại nanh vuốt sắc bén nhất của mình. Quá ôn hoà, ôn hoà đến mức người nhà họ Vương thiếu chút nữa đã quên mất trước kia Vương Vệ thô bạo cỡ nào.
Bình thường Triệu Yến tuyệt đối không dám đứng trước cửa phòng Vương Vệ nhìn vào trong, giờ Vương Vệ đã rất lâu không chửi nhau với nhà họ Vương, lá gan Triệu Yến liền lớn hẳn.
Cô ta vô cùng tò mò hai vợ chồng chú tư vừa về là ở lì trong phòng để làm gì, cho nên đứng bên ngoài phòng thông qua khe cửa không ngừng nhìn lén vào trong.
Chỉ thấy Vương Vệ cầm một cái dùi gỗ, đặt số hoa cỏ đó vào một cái chậu gỗ, không ngừng mà gõ gõ đập đập.
Chỗ cạnh cửa sổ có đặt hai lọ pha lê trong suốt, Tiêu Hiểu thỉnh thoảng bỏ một ít chất lỏng vào bên trong, sau đó quan sát sự thay đổi trong lọ, vừa quan sát vừa viết viết vẽ vẽ lên một quyển sổ.
Đang làm gì vậy, Triệu Yến nói thầm.
Kẽo kẹt một cái, bỗng nhiên cửa bị mở ra từ bên trong, Triệu Yến giật mình, vừa ngẩng đầu liền thấy cặp mắt màu xanh lục của Vương Vệ không mang theo chút nhiệt độ nào, đang lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.
Trong lòng Triệu Yến run lên, bắp chân run rẩy: “… Chú tư, có ở nhà à, sắp ăn cơm rồi, chị tới để gọi hai người.”
Cái khó ló cái khôn, tốt xấu gì cô ta cũng nghĩ ra một lý do.
Triệu Yến a một tiếng: “Vậy chị bảo vợ chú hai đợi một lát, các chú làm việc trước đi.” Nói xong lập tức xoay người, chạy như bị ma đuổi.
Vương Vệ nhìn bóng dáng cô ta, hừ một tiếng, rầm một cái đóng cửa lại, tiếp tục trở về mân mê sự nghiệp giã cỏ.
Tiêu Hiểu nói giã chất lỏng này ra là có thể nhanh chóng giục chín hoa màu, hơn nữa lương thực sinh trưởng ra chẳng những nhiều dinh dưỡng lại còn thơm ngon, đối với loại chuyện viển vông này, dĩ nhiên Vương Vệ vô cùng nghi ngờ.
Nếu thực sự có thứ như vậy, chẳng phải là mỗi người đều không phải đói bụng nữa?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, anh cũng nhìn ra Tiêu Hiểu thật sự thích mân mê mấy thứ này, thấy lúc Tiêu Hiểu làm mấy thứ này thì hai mắt sáng lên, mặt mày sáng sủa, anh ngoài miệng cự tuyệt, cơ thể lại rất thành thật, dựa theo yêu cầu của Tiêu Hiểu, không chút cẩu thả mà hỗ trợ.