“Chờ chút, anh chỉ đi cái này để đi trên tuyết?” Nhiệt độ phải âm mười mấy độ, cứ thế đi về, còn cần chân nữa không?
Vương Vệ lại không có nhiều nhẫn nại như vậy: “Lúc tôi đến đi mỗi đôi giày cỏ, chẳng phải cũng cõng cô tới bệnh viện đấy sao? Đi mau, nhân lúc đang ấm áp, nếu không muộn tí nữa sẽ càng lạnh.”
Tiêu Hiểu mím môi, nhìn trên chân của mình, đi đôi giày không biết may từ loại vải gì, đen thui, sợi bông cũ nát rơi ra từ vết rách trên mặt vải, đế giày hình như còn thủng lỗ, trong lòng nghẹn ngào một tiếng, mẹ ơi, con muốn về nhà!
Thấy Tiêu Hiểu do dự, chân duỗi ra lại co về, Vương Vệ chau đôi mày lại đến mức có thể kẹp chết con muỗi, sớm biết cưới vợ phiền phức như vậy, dù có nói gì anh cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự rối lung tung beng này.
“Lên đây!” Vương Vệ đưa chăn trong tay cho Tiêu Hiểu, bản thân ngồi xổm trước mặt cô, còn cứ lề mề tiếp thì trời sắp tối luôn rồi, hơn nữa Tiêu Hiểu bị ốm vừa mới khỏi, nếu như lại đi trên tuyết, tái phát mới là phiền phức.
Không đợi Tiêu Hiểu đáp lại, Vương Vệ tự ôm lấy hai chân cô. Tiêu Hiểu liền không không chế được mà úp sấp lên lưng Vương Vệ.
“Để em xuống đi, em có thể tự đi được.” Tiêu Hiểu lấy lại tinh thần, đỏ mặt đáp. Đây vẫn là đứa trẻ mà, còn không lớn bằng cô, hơn nữa trông giống như sào trúc vậy, cô sợ đi được nửa đường người này liền đột nhiên gãy đôi.
Vương Vệ hừ một tiếng: “Nếu như cô thật sự muốn bước, sẽ còn lề mà lề mề hả?
Nói khiến cho Tiêu Hiểu đỏ mặt, trời đất chứng giám, cô thật sự không muốn để cho anh trai hờ cõng cô, nhưng mà đi đôi giày thủng bước trên tuyết, còn không cho một tiểu công chúa cẩm y ngọc thực từ nhỏ của Tinh Tế cô đây thiết lập tâm lý à?
Vừa định giãy dụa xuống, Vương Vệ lại nói tiếp: “Hơn nữa nếu như cô trở về lại bị bệnh, tôi không có tiền cho cô khám bệnh đâu, đến lúc đó cô cứ sốt chết luôn đi.”
Tiêu Hiểu lập tức ngoan ngoãn nằm trên lưng Vương Vệ không động đậy nữa, mặc kệ như thế nào, quan trọng là giữ cái mạng nhỏ trước.
Chăm trùm trên người cô, gió lạnh khi có khi không len lỏi vào trong cổ, nhìn Vương Vệ mặc áo bông cũ rách chắc chắn càng lạnh.
Tiêu Hiểu mở hai cánh tay trải chăn ra....
Vương Vệ nghe thấy động tĩnh sột sột soạt soạt đằng sau, không đợi anh hỏi cô đang làm gì, liền cảm nhận được gió lạnh không ngừng thổi vào anh bị thứ gì đó chặn lại, cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện cái chăn mà ban đầu Tiêu Hiểu dùng cũng bọc lấy anh rồi.
Vương Vệ sững sờ, một hồi lâu mới cất giọng nói: “....Cô làm gì vậy?”
“Hai người bọc lại cùng nhau càng ấm hơn.” Tiêu Hiểu mềm giọng nói bên tai Vương Vệ.
Vương Vệ cúi đầu nhìn hai tay kéo chăn của Tiêu Hiểu, chiếc chăn này không lớn, muốn bọc lấy hai người có chút khó khăn, Tiêu Hiểu không khỏi tốn sức căng hai góc chăn mới có thể bao bọc hai người.
Nhưng vừa làm như vậy, hai tay của cô không khỏi bị lộ ra bên ngoài.
Vương Vệ di dời tầm mắt khỏi đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng kia, trong cuộc đời của anh, trừ ông nội ra, trước giờ chưa từng có ai có thiện ý với anh.
“.... Ai bảo cô nhiều chuyện.” Vương Vệ cúi đầu thấp giọng nói một câu, nhưng tiếng nói quá nhỏ, gió vừa thổi liền che lấp mất.
Hơi thở ấm áp khiến Vương Vệ cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa ngáy, nghiêm mặt nói: “Bảo cô đừng có động đậy lung tung.”
“Ồ.”
Tiêu Hiểu quả nhiên không động nữa, để bản thân mình gắt gao dán lên lưng Vương Vệ, như vậy cũng có thể để cho hai người càng thêm ấm áp.
Vương Vệ cõng Tiêu Hiểu, cảm thấy cô giống như một con mèo, bất luận là gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, lúc nói chuyện ngữ điệu mềm mại, hay là dáng vẻ ngoan ngoãn nằm úp trên lưng anh, liền nhíu mày: lúc trước không cảm thấy, hiện giờ xem ra, có phải nha đầu này gầy quá rồi không?