Tô Nguyệt thuộc về loại có thiên phú tuyệt hảo, cô chưa từng học bất cứ thầy nào, vẫn luôn tự mình nghiên cứu, nhưng những món ăn do cô chế biến đều cực kỳ ngon.
Vậy mới có chuyện tiệm ăn tại gia của cô được rất nhiều người hâm mộ, thậm chí nhiều minh tinh và ông chủ lớn còn đặt trước để được tận tình thưởng thức những món ăn do chính tay cô làm ra.
Những người khác nghe vậy cũng không có cảm thấy Tô Nguyệt có chút giấu giếm nào.
Cũng bởi những món ăn đơn giản này, chẳng có bí quyết nào đáng để giấu giếm cả.
Trên thực tế, càng là những món ăn đơn giản, càng dễ trở thành một lần khảo nghiệm với tay nghề nấu bếp của cá nhân.
Ngô Hiểu Hiểu ăn thực thoả mãn, cô ấy giơ ngón tay cái lên với Tô Nguyệt, trầm trồ khen: “Tô Nguyệt, tôi thực sự muốn ngày nào cũng được ăn cơm cô nấu.
Sau khi được nếm đồ ăn cô làm, tôi có cảm giác đồ ăn do tôi nấu ra toàn là đồ cho heo ăn.”
Những người khác đều nở nụ cười, ngay cả Ngụy Giai cũng cười theo, điều này làm cho Tô Nguyệt cực kỳ kinh ngạc.
Xem ra mỹ thực đúng là vũ khí sắc bén nhất để kết giao bạn bè.
Sau khi ăn xong cơm chiều, tới lúc leo lên giường, mới chính thức kết thúc một ngày làm việc bận rộn, cả người Tô Nguyệt như vừa bị một chiếc xe nghiền qua, ngay cả xương cốt trên người cô cũng cảm thấy đau.
Còn khoảng ba bốn ngày nữa là kết thúc vụ thu hoạch lúa, Tô Nguyệt rên rỉ một tiếng, cô buồn bực lăn đi lộn lại trên giường.
Trời ơi biết bao giờ mới vượt qua được những ngày muốn phát điên này…
[ Ký chủ, chúc mừng cô đạt được bốn điểm tích luỹ! ]
Cái gì?
Tô Nguyệt bị thanh âm trong đầu làm cho sửng sốt, cô ngừng lăn lộn, vội vàng hỏi: “Hệ thống, là mi sao? Mi vừa nói cái gì?”
Thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên: “Chúc mừng ký chủ tự mình làm ra mỹ thực, thành công đạt được bốn điểm tích luỹ.”
Tô Nguyệt kinh ngạc: “Hệ thống, mi nói tao làm thức ăn đạt được điểm tích luỹ?”
Hệ thống giải thích: “Đúng vậy, ký chủ có thể lợi dụng mỹ thực kiếm lấy điểm tích luỹ, chờ sau khi đạt tới giá trị điểm tích luỹ nhất định, ký chủ có thể từ cửa hàng của hệ thống đổi hàng hoá.”
Còn có thể đổi được hàng hoá?
Tô Nguyệt vui mừng muốn nhảy lên.
Cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết.
Sau khi những người trong tiểu thuyết có được hệ thống, bọn họ đều trở nên siêu cấp lợi hại, có không gian, có linh tuyền, còn có đan dược, phương thuốc gì đó.
Bọn họ thông qua hệ thống, phải gọi là muốn gì được nấy.
Vai chính nào trong tiểu thuyết cũng bước từ con số không lên tới đỉnh cao nhân sinh, lợi hại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Không nghĩ tới, cô cũng có vận khí tốt như vậy! Đúng là người hiền lành được ông trời phù hộ nha!
Giống như biết Tô Nguyệt đang vui mừng vì điều gì, thanh âm sâu kín của hệ thống vang lên:
[Ký chủ, bổn hệ thống tốt bụng nhắc nhở cô.
Cô đừng mơ tưởng tới những thứ thần kỳ gì đó.
Những thứ đó đều không tồn tại.
Hơn nữa, đồ vật trong cửa hàng của bổn hệ thống đều dựa vào điểm tích luỹ đổi lấy, không dễ dàng đạt được như vậy đâu.]
Ặc…… Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tô Nguyệt bị hệ thống kéo lại từ trong cơn hưng phấn, cô thử thăm dò hỏi: “Hệ thống, cửa hàng kia có những thứ gì vậy?”
Hệ thống: [ Về vấn đề những hàng hoá bên trong cửa hàng, ký chủ cần tự mình thăm dò, tạm thời, bổn hệ thống không thể trả lời câu hỏi này được.
Nhắc nhở ký chủ một điều, tới khi điểm tích luỹ của ký chủ đạt tới một giá trị nhất định, ký chủ mới có tư cách mở ra cửa hàng hệ thống.
]
“À, thì ra là như vậy.” Tô Nguyệt giống như một trái khinh khí cầu, bỗng nhiên bị người ta chọc cho một lỗ thủng, xẹp lép xuống: “Vậy điểm tích luỹ cần đạt tới giá trị bao nhiêu mới có thể mở ra cửa hàng vậy?”
Hệ thống: [Ký chủ cần đạt tới hai mươi điểm tích luỹ mới có thể tiến vào cửa hàng.]
Tô Nguyệt nhìn giao diện điểm tích luỹ trong đầu mình, bên trên đó chỉ có một con số “4” thật lớn, cô vội vàng hỏi: “Điểm tích luỹ của tao được tính toán như thế nào? Vì sao hiện tại tạo lại có bốn điểm tích luỹ?”
Hệ thống giải thích: [Đây là căn cứ vào mức độ ngon của mỹ thực do ký chủ làm ra mà tính toán.
Mỹ thực được chia làm tám cấp bậc, phân biệt là từ cấp S, cấp A, cấp B, mãi cho đến cấp G.
Trong đó, cấp S là cấp cao nhất, một lần cấp S có thể đạt được một trăm điểm tích luỹ, mà kém cỏi nhất chính là cấp G, một lần chỉ đạt được một điểm tích luỹ.]
[Sáng nay ký chủ làm bữa sáng được mọi người nhất trí khen ngợi.
Căn cứ vào thang điểm mỹ thực, hệ thống phán định bữa sáng hôm nay đạt tiêu chuẩn, thuộc về cấp G, đạt được một điểm tích luỹ.
Tới bữa trưa, đồ ăn do ký chủ làm ra được xếp vào tiêu chuẩn cấp F, có thể đạt được hai điểm tích luỹ, bữa tối cũng thuộc về cấp G, cũng được thêm một điểm tích luỹ, cho nên tổng cộng ngày hôm nay, ký chủ đạt được bốn điểm tích luỹ.]