Hơn nữa, sau khi nguyên chủ xuống nông thôn lại chịu không nổi hoàn cảnh thiếu thốn mọi thứ cùng với quá trình lao động vất vả ở nông thôn.
Cô ấy cảm giác cuộc đời này của mình đã không còn bất cứ hy vọng gì nữa, thậm chí còn mất đi niềm hy vọng vào thế giới này.
Cuối cùng, trong một phút giây thống khổ, cô ấy đã lựa chọn kết thúc sinh mạng mình.
Tô Nguyệt nâng cánh tay lên ngắm nhìn, cánh tay gầy mảnh, làn da trắng nõn, nhưng trên cánh tay trắng nõn đó đều là những vết thương do lao động.
Lúc này hệ thống nói:
[Nguyên chủ đã tự nguyện từ bỏ cuộc sống của mình.
Nguyện vọng trước khi chết của cô ấy là muốn một người khác tới thay thế cô tồn tại, bởi vậy chúng ta mới lựa chọn thân thể này cho cô tiến vào.]
Nghe hệ thống nói như vậy, Tô Nguyệt đã hiểu rõ vì sao cô lại xuyên đến thân thể này, chẳng qua cô cảm thấy cực kỳ tiếc nuối thay cho nguyên chủ.
Tại sao cô ấy lại từ bỏ sinh mệnh của mình một cách dễ dàng như thế? Sinh mệnh trân quý tới nhường nào, cho dù cuộc sống vất vả một chút, nhưng không nên vì vất vả mà lựa chọn từ bỏ cuộc sống, phải biết rằng, trong cuộc sống luôn luôn tràn ngập hy vọng.
Sau khi tiếc hận thay cho nguyên chủ một hồi, Tô Nguyệt lại không còn rối rắm nữa, ngược lại cô tiếp tục hỏi một vấn đề còn quan trọng hơn: “Hệ thống, trước khi tao xuyên qua, có nghe thấy mi nhắc tới nhiệm vụ, đó là cái gì? Tao đến nơi này vì hoàn thành nhiệm vụ gì đó sao?”
Hệ thống trả lời:
[Đúng vậy ký chủ, cô tới nơi này vì nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của cô chính là lợi dụng Hệ Thống Vượng Phu cứu vớt Hàn Ái Quốc, cùng hắn kết làm vợ chồng, trợ giúp hắn vượt qua cuộc đời xui xẻo, sau đó an an ổn ổn mà sống hết một đời.]
Hệ Thống Vượng Phu? Kết làm vợ chồng?
Chân mày Tô Nguyệt giật giật, cô hoàn toàn không nghĩ tới nhiệm vụ mà hệ thống muốn cô thực hiện, lại là gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, hơn nữa còn phải mang lại may mắn cho chồng…
Có thể đừng điên cuồng tới mức độ này hay không!
Tuy rằng kiếp trước Tô Nguyệt đã sống được hai mươi sáu năm, nhưng cô lại là một cô gái độc thân.
Trải qua tận hai mươi sáu năm ở hiện đại, cô cũng kiếm không ra một người đàn ông yêu thương mình, càng đừng nói tới kết hôn.
Cho nên khi hệ thống vừa nói tới chuyện cô phải đi lấy chồng, cô thực sự có chút không tiếp thu nổi.
“Hệ...
hệ thống, vì sao tao phải gả cho người đàn ông đó? Hơn nữa, vì sao mi lại lựa chọn tao?”
Kỳ thật cô rất tò mò vì sao hệ thống lại lựa chọn cô.
Cô thực sự là một người rất bình thường mà, nhìn kiểu gì cũng thấy không có chút liên quan nào với một người may mắn được vận mệnh lựa chọn.
Vậy vì sao hệ thống lại lựa chọn cô?
Hệ thống: [Bởi vì Hàn Ái Quốc là người mà vận mệnh đã sắp đặt cho cô, chỉ có cô mới cứu vớt được hắn.]
“Gì?!” Trái tim đang đập bình thường của Tô Nguyệt cũng bị những lời này của hệ thống làm cho đập sai vài nhịp.
Hệ thống không hề để ý tới biểu hiện kinh hoảng của Tô Nguyệt, nó vẫn như cũ không chút gợn sóng nào giải thích:
[Cô cùng Hàn Ái Quốc là một đôi vợ chồng đời đời kiếp kiếp.
Vốn dĩ mỗi một đời, các cô đều sẽ kết làm vợ chồng, không nghĩ tới ở giữa lại xuất hiện đường rẽ.
Trong kiếp trước, bởi vì người xuyên việt gây ra ảnh hưởng, vận mệnh của cô đã được viết lại, thậm chí còn sinh ra tình huống nguy hiểm cho sinh mạng của chính mình.
Về cơ bản, cô sẽ hoàn toàn tan biến, nhưng Hàn Ái Quốc muốn cứu sinh mạng của cô.
Chỉ vì cứu cô, hắn đã trả giá toàn bộ khí vận của đời mình.
Sau lần đó, cô thành công sống lại, nhưng từ đó về sau, hắn và cô đã không còn tiếp tục ở bên nhau nữa.
Và cũng kể từ đó, kiếp nào cũng vậy, cuộc đời hắn luôn chìm trong xui xẻo, bị vận đen quấn thân, tới lúc tuổi già càng thê thảm.
Tới một kiếp này, khí vận của hắn đã tới cực hạn, sẽ sớm tử vong, sau đó hoàn toàn trôi trong vòng xoay Thiên Đạo, hơn nữa không bao giờ còn có kiếp sau.]
“Cái gì?” Tô Nguyệt ngơ ngác há hốc miệng, trong lúc nhất thời cô không cách nào tiêu hoá được những thông tin này.
Nếu như trước kia, khi nghe được những lời này, khẳng định cô sẽ nghĩ đối phương đang kể một câu chuyện huyền huyễn để lừa gạt cô, nhưng tới giờ phút này cô lại biết, hệ thống không cần phải lừa cô.
Tất cả những gì hệ thống nói đều là thật sự.
Nói cách khác, người tên Hàn Ái Quốc này là người mà vận mệnh đã sắp đặt cho cô, nhưng hắn vì cứu cô, mà bị vận đen quấn thân, cả đời thê thảm, hơn nữa một đời này còn không sống được tới lúc tuổi già.
Trái tim cô dường như vừa nhói lên một cái, Tô Nguyệt theo bản năng hỏi: “Vậy nên làm sao bây giờ?”