Hôm xuất viện, đám người Hướng Quế Liên không một ai tới, ngược lại Chu Minh Hữu lần thứ hai khua xe bò tới bệnh viện đón người, khi về thôn còn giúp đỡ chuyển nhà.
Trương Lệ Phân ngồi bên cạnh cửa cắn hạt dưa như đang phơi nắng, ánh mắt thi thoảng lại liếc qua phía bên này. Thấy bọn họ dọn hết món nhỏ đến món to ra ngoài sân, không nhịn được đứng lên ngăn cản: “Chiếc chăn bông này vẫn còn mới, năm trước khi xây nhà xong vừa mới làm đấy.”
Ý tứ quá rõ ràng, không thể mang chăn bông đi.
Chu Minh Hữu nhíu mày: “Không mang chăn đi, cô bảo nhà anh ba ngủ thế nào?”
Trương Lệ Phân bĩu môi: “Chăn này dày, hiện tại với thời tiết này cũng không dùng được.”
“Không dùng được thì để đến mùa đông!”
“Mùa đông lại làm cái mới là được! Không phải cậu ta đã lấy bốn trăm đồng rồi sao? Đủ làm bao nhiêu chiếc chăn bông?”
Chu Minh Hữu bị cô ta làm cho tức giận tới mức bật cười, lập tức ném chăn bông xuống: “Được! Để tôi đi hỏi cha mình một chút, xem ông ấy nói thế nào!”
Kéo Chu Đại Hải ra, Trương Lệ Phân lập tức sợ hãi.
Chu Minh Hữu lạnh lùng hừ một tiếng: Bắt nạt kẻ yếu.
Thẩm Húc đi tới, không cãi nhau với Trương Lệ Phân, chỉ nói: “Chị dâu vẫn nên nghĩ đến chuyện của mình trước đi, chăn bông này đáng giá mấy đồng chứ, cho dù để lại chưa chắc chị đã được hưởng, đừng nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.”
Trương Lệ Phân sửng sốt: “Cậu có ý gì?”
“Tôi đã tuân thủ lời hứa tới xưởng in làm thủ tục rồi, văn kiện phê chuẩn cũng đã đưa cho mẹ. Trong xưởng nói, bảo người thế chân ngày kia tới làm thủ tục. Chị dâu không muốn biết mẹ đem cơ hội này cho ai sao?”
Trương Lệ Phân không cho là đúng: “Tất nhiên là cho Ái Đảng nhà chúng tôi rồi! Trước đây khi cậu mới nhận được công việc này, mẹ đã bảo nhường cho Ái Đảng. Huống chi, cả nhà chỉ có mình tôi là sinh được hai đứa con trai, mẹ không cho chúng tôi thì cho ai?”
Thẩm Húc khẽ cười: “Trước đây là trước đây, bây giờ chưa chắc. Ba năm trước, Ái Quân còn nhỏ, đang thi vào cấp ba. Hơn nữa trong xưởng người ta còn có quy định, công nhân muốn vào xưởng làm việc phải đủ mười sáu tuổi, lúc ấy Ái Quân mới mười lăm, đương nhiên là không dùng được. Bây giờ cậu ta đã mười tám rồi, hợp quy cách. Hơn nữa, cậu ta sắp tốt nghiệp cấp ba rồi mà công việc còn chưa có tin tức gì đâu!”
Trương Lệ Phân giống như được đề tỉnh, lập tức đứng phắt dậy, nhìn chung quanh một vòng. Quả nhiên, không nhìn thấy bóng dáng Hướng Quế Liên và Chu Ái Quân đâu, chắc chắn đang trốn trong phòng thương lượng rồi! Nghĩ vậy cho nên, cô ta cất bước rời đi.
Thẩm Húc khẽ vỗ vai Chu Minh Hữu: “Được rồi, không còn việc gì nữa, chúng ta dọn thôi!”
Khi Trương Lệ Phân lôi kéo Chu Ái Đảng đi tới trước cửa phòng Hướng Quế Liên, đúng lúc nghe thấy Chu Ái Quân nói: “Con là chú tư của bọn trẻ, chẳng lẽ sẽ không suy nghĩ cho bọn trẻ sao? Hơn nữa, hiện giờ con chưa có con của mình, tất nhiên sẽ coi Quang Tông Diệu Tổ như con ruột. Công việc này đưa cho con cũng không khác gì đưa cho anh hai cả.”
Cạch!
Cửa bị đẩy ra.
Trương Lệ Phân cắt ngang lời anh ta: “Lời này cũng không phải hoàn toàn đúng, em tư, bây giờ em chưa có con cái, nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Chẳng lẽ em có thể ở vậy cả đời không kết hôn, không cần con cái sao? Công việc này đưa cho em sao có thể không khác đưa cho Ái Đảng được, nếu em cảm thấy không khác nhau, vậy thì đưa Ái Đảng đi, cũng như nhau mà!”
Chu Ái Quân cắn răng, sao có thể giống nhau được! Không phải chỉ là lời nói dối lừa của anh ta thôi sao!
Chu Ái Đảng liếc mắt nhìn đối phương, rồi nhìn sang Hướng Quế Liên người có quyền quyết định: “Mẹ, ba năm trước chính mẹ nói, một ngày nào đó sẽ ép thằng ba chuyển công việc sang cho con, chính mẹ từng nói như vậy, không thể đến khi thực hiện được lại quên mất nhé!”
“Huống chi trước đây khi em Tư thi cử phát huy không tốt, không thể thi đậu cấp ba, lẽ ra người như chúng ta, có thể học hết tiểu học đã không tồi rồi. Em ấy đã mười lăm tuổi, đã tốt nghiệp cấp hai nên về nhà kiếm công điểm thôi, nhưng em ấy lại không chịu, dứt khoát đòi lên huyện học, nhưng vì không đủ điểm, muốn vào học phải cầu quan hệ, còn tốn một số tiền.”
“Con vẫn nhớ rõ, khi đó em ấy từng nói, em ấy chỉ thi không tốt lần này thôi, không chứng tỏ điều gì. Đợi sau khi vào học, nhất định có thể vượt qua các bạn học khác. Đến lúc đó em ấy là người có văn hóa, lại tốt nghiệp trường huyện, tất nhiên có thể tự mình tìm được việc, trở thành người thành phố.”
“Em Tư thông minh, có tiền đồ, lời này con tin. Bản thân em ấy có bản lĩnh, cần gì phải tranh cướp công việc này? Con không thông minh bằng em ấy, công việc này là cơ hội duy nhất của con!”
Hướng Quế Liên sửng sốt, lời Chu Ái Đảng nói đúng là không sai, bà ta nhìn về phía Chu Ái Quân: “Con sắp tốt nghiệp rồi, chuyện công việc thế nào?”
Hướng Quế Liên có niềm tin mù quáng đối với Chu Ái Quân, cảm thấy thằng Ba còn có thể vào thành phố làm việc, thằng Tư nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không kém thằng ba. Cũng không thể trách bà ta quá tin người được, chỉ có thể trách Chu Ái Quân ngày thường rót mê hồn canh quá lợi hại mà thôi.