Bác sĩ gật đầu, bình sữa mạch nha kia chính là thứ tốt, ông ta vừa mới cất vào ngăn tủ xong. Đã nhận đồ của người ta, có lý nào lại không giúp đỡ.
“Không phải ai tôi cũng giúp đỡ đâu, nếu không phải quen biết cậu, biết cậu có quan hệ với ông Bạch, còn lâu tôi mới nhận đồ rồi giúp cậu nói ra những lời ấy.”
Thẩm Húc sửng sốt một lát.
Bác sĩ nói tiếp: “Những lời tôi vừa nói cũng không phải toàn bộ đều là nói dối. Cô vợ kia nhà cậu từ nhỏ đã quen làm việc nhà nông, sức khỏe khá tốt, cách lần sinh sản trước đã ba năm rồi, chỉ cần từ hôm nay trở đi điều dưỡng cẩn thận, sẽ không có vấn để lớn. Con trai cậu đúng là sức khỏe yếu thật, tuy rằng không nghiêm trọng như lời tôi nói, nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác. Tôi kiến nghị nên đưa lên bệnh viện tỉnh là lời nói thật.”
“Tôi hiểu, chờ thằng bé khá hớn, tôi sẽ bớt chút thời gian, nhất định sẽ đi.”
Trở về phòng bệnh, Điền Tùng Ngọc đã ngủ với Yến Tử và Tam Oa rồi. Thẩm Húc nhẹ nhàng vào phòng, múc nước dấp ướt khăn lông, lau mình hạ nhiệt độ cho Tam Oa.
Nhìn một lớn hai nhỏ đang ngủ say, trong lòng Thẩm Húc áy náy vạn phần.
Hắn không phải nguyên thân, đột nhiên chiếm cứ thân xác này, đối với hoàn cảnh xung quanh đều rất lạ lẫm, sợ bị người ta nhìn ra manh mối, nên không dám tiếp xúc quá nhiều với bọn họ. Hắn đã xuyên tới đây được hai tháng rồi, mỗi lần nghỉ phép chỉ về thôn Thượng Thủy một ngày, để lại chút đồ lại vội vàng chạy lên huyện. Cho dù chỉ cần chú ý đến ba mẹ con Điền Tùng Ngọc một chút thôi, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ khá hơn nhiều.
Cũng may bây giờ hắn đã dung hợp toàn bộ ký ức của nguyên thân rồi, cũng coi như đã suy nghĩ cẩn thận, nếu không thể quay về, thì nên quý trọng cơ hội sống ông trời ban cho thêm lần nữa, đã chiếm thân thể của nguyên thân, phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc vợ con nguyên thân tử tế.
Vốn dĩ Thẩm Húc rất thích trẻ con, bởi vậy dễ dàng tiếp thu Chu Song Yến và Tam Oa, duy chỉ có Điền Tùng Ngọc là khiến hắn cảm thấy có chút khó xử, sau này những chuyện vợ chồng hắn phải làm sao bây giờ? Kiếp trước hắn cũng từng có bạn gái, nhưng bảo hắn XXOO với một cô gái không hề có tình cảm, hắn thật sự không làm được!
May mắn là bây giờ Điền Tùng Ngọc đang mang thai, cách ngày dự sinh còn hơn năm tháng nữa, cộng thêm thời gian ở cữ, ít nhất hắn còn hơn nửa năm hòa hoãn để tiếp thu.
Việc này tạm thời không vội, chuyện quan trọng nhất phải làm trước mắt là thoát khỏi nhà họ Chu.
Nhà họ Chu có bốn trai một gái.
Anh cả Chu Ái Quốc, xem như“Người thành thật” hiếm có của nhà họ Chu, cưới vợ là Lưu Diễm Hoa, kết hôn nhiều năm dưới gối chỉ có một cô con gái, tên là Chu Song Oanh, năm nay bốn tuổi. Bởi vì không có con trai, nên Hướng Quế Liên rất không thích Lưu Diễm Hoa, cảm thấy chị ta là gà mái không đẻ trước. Nhưng mà Chu Ái Quốc lại không chịu ly hôn cưới người khác, còn thường xuyên che chở, vì thế, Hướng Quế Liên cũng có câu oán hận đối với người con trưởng “Không nghe lời” này.
Anh hai Chu Ái Đảng, là người không tính là khốn khéo, cũng không có sở trường gì, còn thích chiếm món lợi nhỏ của người khác, vốn dĩ thái độ của Hướng Quế Liên đối với nhà con thứ hai rất bình thường, nhưng bởi vì sau khi cưới vợ Trương Lệ Phân xong, liên tiếp sinh ra hai cục cưng bảo bối Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ, địa vị trong nhà họ Chu lập tức nước lên đẩy thuyền lên.
Cậu tư Chu Ái Quân là người khéo ăn nói nhất, lần nào cũng có thể dỗ dành Hướng Quế Liên mặt mày hớn hở. Nếu nói người Hướng Quế Liên coi trọng nhất chính là hai đứa cháu trai Quang Tông Diệu Tổ, thì người bà ta thích nhất chính là đứa con trai Chu Ái Quân Này. Cũng vì vậy, Hướng Quế Liên bỏ được tiền cho cậu ta lên huyện học cấp ba.
Cô năm Chu Ái Hồng là con gái duy nhất trong nhà, khả năng là do phía trước đã sinh mấy đứa con trai rồi, khó khăn lắm mới sinh được cô con gái, so với nhà khác mà nói, ngược lại rất quý giá, cũng được cưng chiều.
Chỉ có nguyên thân Chu Ái Dân, đứng hàng nửa vời, trong lòng Hướng Quế Liên, đừng nói là so với con trai, nên nói là kẻ thù thì đúng hơn. Bà ta chỉ nghĩ nên hút máu đứa con trai này thế nào, lợi dụng triệt để thế nào, chưa bao giờ suy xét cho nguyên thân.
Theo người trong thôn nói, là vì khi sinh nguyên thân, Hướng Quế Liên bị khó sinh suýt chút nữa đã một thi hai mạng. Còn có người mù bói mệnh từng nói, đứa nhỏ này tương khắc với cha mẹ. Người nhà quê vốn dĩ đều có chút mê tín, huống chi sau khi sinh nguyên thân, Hướng Quế Liên và nguyên thân đều sinh bệnh vài lần.
Trùng hợp hơn chính là, mỗi lần tinh thần của nguyên thân tốt, Hướng Quế Liên đều bị bệnh, mà khi nguyên thân không tốt, Hướng Quế Liên lại khỏe mạnh, dường như rất giống lời người mù nói.
Hơn nữa vào năm xảy ra nạn đói, vì kiếm miếng ăn Chu Nhị Giang còn chết đuối dưới sông, Hướng Quế Liên nói là do nguyên chủ đói bụng làm ầm ĩ, Chu Nhị Giang mới lần mò ra cửa tìm kiếm vận may vào ngày đông giá rét như thế. Là do nguyên thân hại chết Chu Nhị Giang, nên bà ta càng chán ghét nguyên thân hơn. Sau khi Chu Nhị Giang chết, không có ai giúp đỡ, cuộc sống của nguyên thân càng ngày càng thê thảm.
Cũng vì chuyện này, nguyên thân vẫn luôn áy náy tự trách, rất nhiều lần muốn phản kháng vô số yêu cầu vô lý của Hướng Quế Liên, nhưng cuối cùng đều đáp ứng.
Đối với chuyện này, Thẩm Húc chỉ biết cười “Ha hả” hai tiếng. Hắn dựa vào tường nhắm mắt ngưng thần, từng ngón tay khẽ gõ lên thành giường. Người nhà quê thích hóng chuyện, tin tức lan truyền nhanh chóng, đêm nay Chu Minh Hữu về nói lại tình huống bên này xong, khả năng đến ngày mai có thể toàn thôn đều biết chuyện rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn bác sĩ nói ra những lời kia.
Bước cờ đầu đã hạ xong, tiếp theo nên tiến hành bước thứ hai rồi.