Hoắc Sênh giấu gói đồ của Hoắc San xuống dưới gầm giường, bên trong chứa đầy tem phiếu, số lượng rất lớn, đồ cô đặt cũng rất cẩn thận, nghe được lời nói của Diệp Hồng Hà, cô liền tới nói: "Hai đội sao?"
"Ừm, bọn họ đi cũng không ít đâu, đi theo bọn họ đi, như vậy chúng ta sẽ có bạn đồng hành, hơn nữa đội trưởng đội thứ hai là người đã cứu mạng cậu, vừa hay lần này cậu cũng nên đi cảm ơn người ta một tiếng đi."
Hoắc Sênh được vớt lên từ dưới sông, chỉ biết người cứu cô là đội trưởng đội sản xuất thứ hai, nhưng cô chưa từng gặp qua người đó. Cô đã từng đến đội hai để xem, nhưng lúc đó cô lại đi nhầm thời điểm nên không gặp được ai, bây giờ, sau khi nghe được những gì Diệp Hồng Hà nói, cô nghĩ đến việc có lẽ nên mang vài tem phiếu và vài đồng tiền theo mua thứ gì đó để bày tỏ lòng biết ơn.
"Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi." Diệp Hồng Hà tiếp tục sửa chữa quần áo, hôm nay đi làm đồng không để ý, cổ tay áo bị cành cây cào xước. Bộ váy này cô ấy đã mấy lần không mặc, bây giờ ngồi vá lại vết rách vừa đau lòng vừa rất cẩn thận, nhưng nói đi nói lại quần áo rách vẫn sẽ để lại vết khâu, cô ấy thầm thở dài đầy tiếc nuối.
"Nếu cậu vá theo đường này thì đường khâu sẽ đẹp hơn đó." Hoắc Sênh chỉ vào cổ tay áo cho Diệp Hồng Hà xem, nhưng tới cuối cùng Hoắc Sênh lại trực tiếp khâu luôn vài mũi trên phần áo bị rách của cô ấy.
Diệp Hồng Hà cho rằng cô đến từ thành phố, mấy cái chuyện khâu vá này đương nhiên cô không thể nào thông thạo bằng cô ấy được, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy Hoắc Sênh khâu áo khéo tay như vậy, miệng vết rách từ từ đóng lại và khít chặt, các mũi khâu cũng vô cùng gọn gàng và chỉnh tề, không để ý kỹ thì không thể nào nhìn ra được đường khâu ở đâu cả.
"Cậu mà cũng biết làm mấy công việc may vá này nữa sao, cậu xem tớ làm may vá nhiều năm như vậy mà còn không làm đẹp bằng cậu nữa." Diệp Hồng Hà vuốt ve đường viền ở cổ tay áo, cô ấy vui vẻ nói, bây giờ quần áo của cô ấy dường như không hề có một vết rách nào.
Hoắc Sênh cũng mỉm cười, đem kim chỉ trả lại cho cô ấy: "Mình cũng chỉ biết chút ít thêu thùa mà thôi, khâu áo nói chung cũng tạm được." "Nghe nói hôm nay có mấy người tới cổng thôn, sau khi làm mấy trò lưu manh một hồi liền rời đi. Nhưng mà hình như không phải người trong thôn, trông có vẻ là người từ bên ngoài tới, các đội trưởng cũng không quan tâm, nhưng nếu để tớ nói, cho dù anh ta có phải là người ngoài hay không, lưu manh côn đồ là phải bị bắt đến trại cải tạo ngay lập tức." Diệp Hồng Hà phẫn nộ nói, cẩn thận cất kim chỉ vào hộp may vá, cô ấy là một trong những nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn Hà Câu, cô ấy là người duy nhất trong ký túc xá thanh niên trí thức có hộp may vá. Cô ấy cũng rất coi trọng vật dụng của mọi người, bình thường cô ấy hay mượn mọi người và sẽ trả lại sau khi dùng xong.
Hoắc Sênh mơ hồ trả lời, nhưng không có đáp lại lời nói của Diệp Hồng Hà.
Lúc này Đàm Hạc Thanh đang ngồi trong xe, anh ta lấy áo khoác che lại tấm thân nhỏ nhắn của Hoắc San, di chuyển thân thể của cô ta để cô ta có thể ngủ thoải mái hơn. Cái cô gái nhỏ này ban ngày đã chảy nhiều nước mắt như vậy, bây giờ đôi mắt hơi sưng, Đàm Hạc Thanh nhìn cô ta hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói.
“Lưu Thừa, cậu dùng danh nghĩa của cha tớ đi chào hỏi bí thư chi bộ xã thôn Hợp Câu đi.” Lưu Thừa ngồi ở ghế sau, khi nghe nói là về thôn Hà Câu, anh ta theo bản năng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, hỏi: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Yêu cầu đối với thanh niên trí thức trở lại thành phố chính là phải có lòng cầu thị. Ngẫm nghĩ kỹ thì những người đã đạt đến hạn ngạch như Hoắc Sênh có lẽ sẽ không thể đáp ứng yêu cầu trở lại thành phố, họ sẽ không có thể đóng góp được gì cho đất nước, cho nên hãy tìm cách hủy bỏ đi."
Lưu Thừa trầm mặc một lát: "... Còn Bộ trưởng Đàm thì sao?"
"Về phía cha của tớ, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với ông ấy."