Triệu Vệ Đông đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, anh đứng quay lưng với Hoắc Sênh, trên tay còn cầm một điếu thuốc đang cháy dở. Hai người nói chuyện một lúc lâu, người đàn ông kia đưa cho anh một giỏ tre, bên trên giỏ tre phủ đầy lá rau héo, đậy kín đến nỗi không thể thấy được bên trong giỏ là gì.
Hoắc Sênh liếc mắt một cái, cô cũng không đứng đó lâu, xoay người đi sang hướng khác.
Nhưng chưa đi được vài bước, cô bỗng cảm giác có tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ phía sau. Hoắc Sênh dừng lại, cô quay đầu lại nhìn, quả đúng như dự đoán, Triệu Vệ Đông đứng ngay phía sau lưng cô, trên tay còn cầm cái giỏ tre khi nãy nữa. Lúc này, trong miệng anh vẫn còn ngậm điếu thuốc lá, anh nhàn nhạt thở ra những vòng khói, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
"Đội trưởng Triệu." Hoắc Sênh cười gọi người đàn ông kia, ba chữ rõ ràng và dứt khoát, Triệu Vệ Đông nheo mắt lại, rít một hơi thuốc lá, anh bước một cách nguy hiểm về phía cô gái nhỏ đã bắt quả tang mình khi nãy.
"Cô:-"
Hoắc Sênh vội vã cắt ngang lời anh: "Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, cũng không thấy cái gì hết."
"Triệu Vệ Đông: "..." Anh cười lạnh một tiếng, tức giận nhìn Hoắc Sênh: "Không phải cô đã nhìn thấy tôi rồi sao?"
"Ừm, tôi đã nhìn thấy anh. Đội trưởng Triệu này, tôi đã mua một ít quả mơ, anh có muốn ăn thử không?" Hoắc Sênh nhấc quả mơ màu vàng cam từ trong giỏ lên cho anh xem, để lộ ra cổ tay trắng nõn nà của mình.
Ánh mắt của Triệu Vệ Đông chuyển từ khuôn mặt của Hoắc Sênh sang quả mơ trong tay cô, rồi từ quả mơ lại trở về khuôn mặt của Hoắc Sênh, tàn thuốc trên tay cháy sém rơi xuống cạnh chân, anh dùng đầu ngón chân lăn qua lăn lại vài lần, nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Sênh, dùng giọng điệu uy hiếp từng chữ nói: "Muốn ăn đòn sao?"
Hoắc Sênh: "…”
Nào có cái kiểu đội trưởng thế này cơ chứ, Hoắc Sênh cho rằng Triệu Vệ Đông nhất định là đội trưởng giả mạo.
"Nếu chưa biết bị ăn đòn thế nào, có thể quay về hỏi mấy người kia."
Hoắc Sênh trầm mặc một hồi, cô cảm thấy oan uổng, tự dưng muốn cô hỏi về anh làm gì: "Anh muốn đánh tôi sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu hỏi người đàn ông sắc mặt khó coi trước mắt mình này.
Triệu Vệ Đông chỉ cau mày không trả lời câu hỏi của cô.
Hoắc Sênh bình tĩnh nói: "Tôi thật sự chỉ đến đây mua mơ thôi, mua mơ mà cũng muốn đánh tôi sao? Đại đội trưởng à, chẳng lẽ tôi không được mua mấy quả mơ này sao? Tôi mua mơ sẽ cản trở anh làm việc sao?"
Triệu Vệ Đông khịt mũi: "Được rồi, nếu cô thích mua mơ hơn thì mua nhiều một chút, coi chừng ăn mắc nghẹn đấy."
Hoắc Sênh: “Ừm, tôi sẽ không mắc nghẹn đâu.” Nói xong, cô không thèm nhìn người đàn ông trước mặt, cứ thế xoay người rời đi.
Thịt và ngũ cốc của các hợp tác xã cung cấp và tiếp thị yêu cầu phải có ngân phiếu định mức mới mua được, giống như mấy thứ thịt nạc không đáng tiền cũng chẳng thể đỡ thèm ăn, còn giỏ tre trong tay Triệu Vệ Đông chứa đầy thịt mỡ trắng. Những thứ ngon thế này không thể lấy được từ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, chúng chỉ có thể mua được ở chỗ chợ đen sau khi thương lượng thỏa đáng với đám dân buôn.
Cái con nhỏ này đã thấy chưa, hay là vẫn chưa thấy gì hết?
Triệu Vệ Đông cười khẩy một tiếng, không cần biết có nhìn thấy hay không, nhưng nếu cô dám nói năng bậy bạ, vậy thì anh sẽ khiến cho cô ngày nào cũng kêu trời than đất, anh có rất nhiều cách để trị cô gái nhỏ này.
Hoắc Sênh đi thẳng một đường ra khỏi con đường vắng vẻ khi nãy, cô thật sự không thể hiểu nổi cái tên Triệu Vệ Đông này, lúc nào cô cũng có cảm giác anh có thành kiến với cô, còn hay hung dữ với cô nữa, lúc còn ở chỗ thầy lang cũng vậy, anh cứ làm như không quen biết cô, mặc dù cô mới là người không quen biết anh.
Sau khi đi được một lúc, Hoắc Sênh tình cờ bắt gặp Diệp Hồng Hà cũng đang đi kiếm cô, vừa nãy Diệp Hồng Hà cũng xoay người mua thứ gì đó, cô ấy không để ý đến Hoắc Sênh, lúc quay lại đã không còn thấy bóng dáng cô đâu, cho nên ráo riết chạy đi tìm cô.