Triệu Vệ Đông vừa nói đến rút thăm thì đoàn người lập tức liền đồng ý, việc rút thăm so với để cho bí thư sắp xếp thì tốt hơn nhiều.
Hoắc Sênh đợi gần ba tiếng đồng hồ, văn phòng bí thư chi bộ phía trước vừa mới mở cửa ra, các đội trưởng đội sản xuất của xã Chính Hồng ở bên trong liền lục tục đi ra.
Lần này Hoắc Sênh không hỏi cán sự nữa, mà đi thẳng về phía văn phòng bí thư chi bộ xã.
Lúc ở cửa gặp được Triệu Vệ Đông và Tôn Kính Văn, Tôn Kính Văn trừng mắt nhìn cô một cái, Triệu Vệ Đông thì trầm mặt nói với cô: “Ngày mai tôi bảo Từ Lực Tranh đi đón cô.”
Hoắc Sênh còn chưa kịp hiểu được lời này là có ý gì, thì bí thư chi bộ xã bên kia cho gọi Hoắc Sênh vào trong.
Bí thư xã vừa nhìn thấy Hoắc Sênh, thái độ rất tốt, vừa chào hỏi mời Hoắc Sênh ngồi xuống, vừa nói: “Tri thanh* Hoắc, bên tôi đang chuẩn bị để cho thanh niên trí thức trong đội trao đổi qua lại với các đội sản xuất khác, nếu cô không muốn ngây người ở lại đội ba, thì đi báo cáo với Tôn Kính Văn, đổi sang đội sản xuất khác cũng được.” Trên thực tế thì ông đã có ý định bắt tay vào việc thay đổi người khác.
(Tri thanh*: xưng hô đối với các thành phần thanh niên trí thức)
“Bí thư, đêm qua lúc tôi đang canh giữ đồng lúa mì, thì Tôn Kính Văn thừa dịp đêm tối giở trò lưu manh, tôi là tới chỗ ông để báo cáo ông ta, có Đội trưởng Triệu đội hai cùng với Từ Lực Tranh làm chứng.”
Lần này Hoắc Sênh không muốn bí thư xử lý một cách cho có lệ, cường long không áp lại địa đầu xà*, hiện tại cô quả thật không có ai đáng để tin cậy, nói trắng ra một chút thì vẫn là một người mang theo thành phần thanh niên trí thức, nhưng cũng không thể để cho người ta tùy ý bắt nạt, chẳng lẽ đều coi cô là quả hồng mềm dễ dàng bóp nát được hay sao?
cường long không áp lại địa đầu xà: đây là hình ảnh ẩn dụ cho việc dù có hùng mạnh đến mấy cũng không trấn áp được những kẻ hung ác ở địa phương, còn được gọi là “Rồng mạnh không thắng được rắn địa”
Quản gì mấy cái thành phần thanh niên trí thức đại đội xã, qua vài năm nữa những người này đều bị đào thải hết.
“Giở trò lưu manh — cô có bằng chứng gì không? Không có bằng chứng thì không thể tùy tiện nói bậy được, có biết giở trò lưu manh là tội lớn bao nhiêu không? Làm chứng? Làm chứng cái gì, cô đi gọi Triệu Vệ Đông cùng với Từ Lực Tranh tới đây, tôi xem bọn họ nói như thế nào!” Bí thư chi bộ đề cao giọng lên: “Tri thanh Hoắc, cô là nghĩ muốn bị ai hãm hiếp hay sao?”
Hoắc Sênh không chớp mắt mà nhìn bí thư chi bộ.
Bí thư nói một hồi rồi họ khan một tiếng, mềm giọng xuống, ông ta không muốn đem chuyện này làm lớn, thầm nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa nhỏ hơn.
“Tri thanh Hoắc, sau này cô muốn về thành, không thể nói những lời vô sự này được, xã Chính Hồng còn có rất nhiều đội sản xuất, vừa rồi chúng tôi đã thảo luận qua, cho bảo cô đi qua đội hai, ngày mai cô lên đội hai để báo danh đi.”
Sau khi Hoắc Sênh đi theo bí thư chi bộ xã đi ra, không có lập tức trở về thôn, mà cô lấy ra một chiếc khăn màu xám từ trong túi ra, quấn quanh cổ che hơn phân nửa khuôn mặt mình, sau đó đi về phía một chỗ.
Các hợp tác xã cung ứng tiêu thụ trong huyện đông đúc như chợ, hoàn toàn bất đồng với thôn Hà Câu, Hoắc Sênh cúi đầu từ con đường nhỏ phía sau hợp tác xã cung ứng tiêu thụ đi vào, con đường nhỏ thông đến cuối cùng, trên đường có không ít người, Hoắc Sênh rẽ vào một chỗ tứ hợp viện ôm tâm tư thử lấy một lần, đưa tay gõ lên cửa.
tứ hợp viện: là sân nhà truyền thống bên Trung Quốc, ngôi nhà được xây ở trong sân, và sân được bao bọc ở bốn phía.
“Ai đấy?!” Bên trong truyền đến một tiếng kêu to lớn.
“Tôi đến tìm Vương Tứ Bảo.”
Một hồi lâu sau cánh cửa hé ra một khe hở, một người đàn ông không lớn tuổi mấy cẩn thận nhìn Hoắc Sênh ở ngoài cửa hỏi: “Tìm ai?” Hoắc Sênh kéo khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ mình xuống, lộ ra khuôn mặt: “Tôi đến tìm Vương Tứ Bảo, anh cho tôi gặp ông ta một chút.” “Cô tìm nhầm người rồi, ở nơi này của chúng tôi không có người nào tên là Vương Tứ Bảo hết.” Người đàn ông muốn đóng cửa lại rồi đuổi người đi. “Chờ một chút, tôi, tên là Hoắc Sênh.”
“Cô tên là gì cơ?” Người đàn ông đang muốn đóng cửa lại chợt dừng tay, mở toan cửa ra, tỉ mỉ quan sát Hoắc Sênh, nhìn xong đột nhiên cao hứng nở nụ cười, ấp úng nói: “Hoắc, Hoắc Sênh? Cô, chờ chút đã! Chờ chút! Đừng có đi đâu hết.” Anh ta nói xong liền vội vàng kêu gào chạy vào trong phòng.
Một lát sau, một người đàn ông đầu trọc chạy ra, người anh ta gầy gò, nhưng lại rất cao, trên thắt lưng còn đeo tạp dề nhìn thảm thương vô cùng, trên người tràn ngập mùi tanh hôi nồng nặc.