Lúc nửa đêm, ếch ngoài đồng ruộng kêu lên không ngừng, một nhóm bạn trên đội hai ở dưới mương mò mẫm bắt ếch đồng, ngoại trừ Hoắc Sênh và Chu Bình ra còn có mấy thanh niên trí thức nữ khác, những việc bình thường này đều là từ quan hệ dễ nói chuyện được với nhau mà ra.
Ếch đồng vốn dĩ đó giờ không hề dễ nhìn tí nào, các thanh niên trí thức nữ liền phụ trách đứng ở bên cạnh xách giỏ.
Hoắc Sênh vén ống quần lên nhảy xuống dưới mương lúa, theo bên cạnh một đường mò mẫm tới trước, liền bắt được mấy con ếch đồng, mắt cũng không chớp cái nào mà ném vào trong giỏ, con vật nào mà không cắn người thì cô không sợ.
Những thanh niên trí thức nữ khác sửng sốt, thầm nghĩ, tri thanh Hoắc, lá gan thật là lớn.
Mấy chùm tia sáng chiếu xuyên qua cánh đồng, nương theo tiếng nói chuyện của vài người, đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai của phụ nữ, nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt, đội hai và đội ba của bọn họ vốn ở liền kề sát nhau, nghe thanh âm này giống như là từ bên phía đội ba truyền đến.
Mọi người trong chốc lát cũng không dám ngây người, Từ Lực Tranh liền đưa người về ký túc xá, xác định một người cũng không thiếu không dư, sau đó đi về phía chỗ của Triệu Vệ Đông.
Hoắc Sênh ở bên giếng nước rửa chân mình, Chu Bình sợ hãi hỏi: “Cô nói xem, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, hét thảm đến như vậy, nghe như là ở vị trí từ phía kho hàng của đội ba truyền đến vậy.”
Tiếng nước xối ào ào lướt qua chân của Hoắc Sênh, cô đặt chậu xuống: “Đi ngủ đi, ngày mai thì sẽ biết được là có chuyện gì xảy ra thôi.”
Ở bên này, Từ Lực Tranh chưa gặp được Triệu Vệ Đông, đội ba bên kia đã đèn đuốc sáng trưng, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện, Từ Lực Tranh nhớ đến chuyện Hoắc Sênh lúc trước bị Tôn Kính Văn theo đuổi tình cảm, liền suy đoán chẳng lẽ Tôn Kính Văn đã làm ra cái chuyện gì rồi.
“Đi đâu vậy?”
Vừa nghe được thanh âm, Từ Lực Tranh ở trong đêm tối vội vàng tiến lên: “Đông Tử, cậu đi đâu vậy? Có phải bên phía đội ba đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Triệu Vệ Đông nói: “Tôn Kính Văn bị rắn lục cắn.”
Ngày hôm sau, tin tức giống như gió lùa khắp tường, truyền khắp cả thôn Hà Câu: đội trưởng đội ba và tri thanh nữ Lý Trường Mỹ ở trong đội làm chuyện đê tiện, kết quả là bị một con rắn lục cắn.
Tôn Kính Văn bị cắn nằm ở chỗ thầy thuốc, lúc ấy thầy thuốc vừa biết có người bị rắn lục cắn, liền bảo người lập tức đưa đến ở bệnh viện huyện, nhưng mà, sau đó phát hiện ra, người lại không có trúng độc, chính là căn bản không chịu đi, luôn nói rằng là mình bị bệnh, sắp chết rồi.
Một người có liên quan khác là Lý Trường Mỹ thì bị dọa cho sợ đến choáng váng, từ khi phát hiện ra sự việc đến bây giờ thì toàn trốn ở trong ký túc xá không chịu ra ngoài.
Theo người ta nhìn thấy vào đêm hôm đó, thì Tôn Kính Văn cởi một nửa quần ra ở trong căn phòng nhỏ, mông trần ôm lấy chân gào thét, còn Lý Trường Mỹ nằm ở bên cạnh ông ta thì quần áo không chỉnh tề, năm con rắn lục thì đang bò lổm nhổm trên mặt đất trong căn phòng nhỏ.
Rắn lục có độc, mất gần cả đêm, mới bắt được hai con rắn lục ở trong căn phòng, những con còn lại thì chui vào trong bụi cỏ chạy mất bóng.
Rắn độc có trong đồng ruộng, mỗi đội trưởng đội sản xuất luôn dặn các xã viên ở trong đội làm việc phải thật cẩn thận, nơi nào có nhiều bụi cỏ sâu thì tận lực dùng cành cây thăm dò xem có rắn hay không, đừng để đến lúc đó bị cắn.
Sáng sớm vì vụ việc này mà ồn ào náo nhiệt, mọi người làm việc ở trong đồng ruộng đều nói đến chuyện này, lại liên hệ đến chuyện lúc trước Hoắc Sênh bởi vì danh dự mà nhảy sông tự vẫn, tất cả mọi người đều không nghĩ đến rằng Tôn Kính Văn lại làm ra chuyện như vậy, có con trai con gái bao nhiêu tuổi rồi, bình thường nhìn đối nhân xử thế tốt đẹp lắm, nhà nào có khó khăn thì cũng đều giúp đỡ một phen, hiện tại lại làm ra cái chuyện như vậy, thật sự là không kính già nổi.
Bà vợ của Tôn Kính Văn chạy đến ký túc xá của thanh niên trí thức náo loạn một hồi, mở miệng chửi mắng thô tục, túm lấy tóc của Lý Trường Mỹ đánh một trận, là người nông dân, nên sức lực không hề nhỏ, may mắn có người can giữ lại, bằng không người tiếp theo nằm trên giường chính là Lý Trường Mỹ.
Khi tất cả mọi người đều đang bàn luận về những chuyện này, thì Hoắc Sênh đang dùng cái xẻng nhổ cỏ ở ruộng ngô, cây ngô ở trên mặt đất cao không có bao nhiêu, khó khăn lắm mới cao đến được mắt cá chân, ánh nắng của mặt trời đầy chói chang, Hoắc Sênh thở hổn hển sau một hồi làm việc đầy mệt mỏi, chờ đến khi cô phản ứng lại, cây ngô ở sau chân cô đã bị cô giẫm cho ngã đi mất vài gốc.