Triệu Vệ Đông mặt mày đe dọa: “Nói nhảm cái gì đấy, một cái tát kia của cô ta có thể có bao nhiêu sức lực chứ, cho gọi các cậu tới đây là để họp, nói chuyện chính đi.”
Lúc trước Hoắc Sênh nhảy sông tự vẫn, Triệu Vệ Đông đem người kéo lên bờ, mà người ta còn không vui, không nói hai lời liền khóc sướt mướt tát anh một bạt tay rồi lại nhảy xuống, chờ đến lần thứ hai anh xuống kéo người lên lại, nắm lấy cổ tay cứng rắn kéo người lên trên, kết quả là xương cổ tay của người ta bị gãy, một đổi một, coi như là hòa nhau, một người đàn ông như anh làm sao có thể đi so đo với một người phụ nữ được! Quả thật là nói nhảm!
Từ Lực Tranh lẩm bẩm một câu: “Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim*”
(Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim*: ý nói đến lòng dạ hẹp hòi.)
Triệu Vệ Đông híp mắt, giáo huấn anh vài cái, anh mới ổn định lại, vội vàng tỏ vẻ rằng mình không có nói cái gì hết.
“Tôi nói thì các cậu hiểu được cái gì chứ.” Triệu Vệ Đông uống một ngụm canh, nghiêm trang nói: “Phụ nữ có xinh đẹp đến đâu đi nữa cũng vô dụng, có biết không?”
Người lớn tuổi ở trong bàn không có đến mấy người, còn lại đều là những thanh niên tuổi còn trẻ, vừa nghe thấy anh Đông của bọn họ lên tiếng, một bộ dạng vẻ mặt liền khiêm tốn tiếp thu.
“Muốn có thể lo được việc nhà, thì mông phải đủ to, mới sinh con dưỡng cái được.” Triệu Vệ Đông cười đến bỉ ổi, một đám đàn ông ở trên bàn nhất thời liền sáng suốt, thi nhau cười to ha ha, mấy người tuổi còn nhỏ thì đỏ hết cả tai lẫn cổ.
Lúc Chu Bình kéo lấy Hoắc Sênh vừa ăn cơm xong từ nhà ăn bước ra bên ngoài, đúng lúc một câu này bị hai người nghe thấy rõ ràng.
Tầm mắt của Hoắc Sênh va vào Triệu Vệ Đông, biểu tình của Hoắc Sênh một lời khó nói, nụ cười trên mặt của Triệu Vệ Đông ngay lập tức liền không còn, liền nghiêm túc ngoảnh đầu đi nói với mọi người ở trên bàn: “Mông lợn mẹ ở trên đội phải đủ to, thì mới tốt cho lợn con được, các cậu chăm chú kỹ càng trong lúc cho ăn thêm cỏ khô nhiều một chút.”
Mọi người ở trên bàn:
"…"
Hoắc Sênh: “….”
Hoắc Sênh và Chu Bình bước ra khỏi nhà ăn, trên đường về đến ký túc xá của thanh niên trí thức hai người thì thầm với nhau.
“Đồng chí nam ở trên đội tụ tập lại với nhau không phải là điều tốt lành gì, tôi phải về nói lại với Từ Lực Tranh mới được.” Những lời vừa rồi cô cũng có nghe thấy, còn nói cái gì mà lợn mẹ, đại đội trưởng trợn mắt nói dối thật sự.
“Rất bình thường, chỉ là sở thích cá nhân thôi, tôi cũng thích eo nhỏ chân dài mông to mà, không phải nhìn rất xinh đẹp gợi cảm hay sao?” Hoắc Sênh đơn thuần đứng ở dưới góc độ thưởng thức nói ra.
Cổ Chu Bình đỏ bừng lên, giậm chân, cô không ngờ tới những lời này lại có thể được nói ra từ miệng của Hoắc Sênh nhìn dịu dàng như vậy, cô nhìn trái nhìn phải thấy không có người nào mới thấp giọng nói: “Không biết xấu hổ, nói cái gì vậy chứ.”
Hoắc Sênh: 66 .” Cô liền nhớ đến cuốn sách này lấy bối cảnh vào những năm 1970, quan hệ nam nữ bị quản lý rất chặt chẽ, là một thanh niên trí thức nữ như cô quả thật không nên nói vậy: “Lúc nãy tôi chưa nói gì cả.”
Hoắc Sênh tranh thủ thời gian đi đến công xã ở trong huyện một chuyến, rẽ trái vài vòng rồi rẽ vào tứ hợp viện*, mới gõ cửa được hai lần, thoáng cái cửa liền mở ra.
(tứ hợp viện*: là sân nhà truyền thống bên Trung Quốc, ngôi nhà được xây ở trong sân, và sân được bao bọc ở bốn phía.)
“Con, con tới rồi... Có muốn đi vào không?” Thắt lưng của Vương Tứ Bảo vẫn đeo tạp dề giống như trước, ông lau bàn tay to dính đầy dầu mỡ của mình, cẩn thận di chuyển thân hình của mình, ra tiếp đón Hoắc Sênh bước vào.
Hôm nay Hoắc Sênh đến thăm ông, gật đầu đi vào trong tứ hợp viện.
Trong tận cùng của tứ hợp viện có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn ông thét to làm việc, Vương Tứ Bảo khẩn trương đẩy cửa phòng ra, bảo Hoắc Sênh đi vào trong ngồi, sau đó lại đi đến chỗ một cái bếp nhỏ đơn sơ được dựng lên ở cách vách lấy ra một nắm đậu phộng chín đặt vào trong chén, đem đến cho Hoắc Sênh.