Một đám người đồng loạt hô lên một tiếng, sau khi tô sứ được đặt lên trên bàn, tất cả bọn họ liền nhao nhao cầm đũa lên bắt đầu ăn một bữa thịnh soạn, hương vị vừa thơm vừa cay nồng, thịt ếch đồng phơi nắng so với thịt ếch tươi săn chắc hơn nhiều, về cơ bản là chất thịt thơm ngon hơn, ngoài ra bên trong ngoại trừ là ớt ra thì còn có cho thêm rất là nhiều ớt mây để tăng thêm hương vị.
Một đám người có thể ăn cay được thì ăn đến vui sướng, còn lại không thể ăn cay được thì miệng vừa ăn vừa hít hà uống nước.
Thức ăn ở trong nhà ăn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một ít loại là gạo lứt cùng với cao lương mà thôi, được ăn một bữa thịnh soạn như vậy cũng là một loại hưởng thụ, mỗi ngày để có thể được ăn như vậy, bọn họ nhất định phải thật cố gắng.
Hoắc Sênh không phải là không đói bụng, nhưng mùi thơm của ớt mây thật sự khiến cho người ta cảm thấy hấp dẫn, cay nóng đến tê dại, những chiếc đũa lần lượt thi nhau gắp lấy gắp để, cũng ăn không có ít, sau khi ăn xong cái miệng nhỏ nhắn ở bên cạnh liền hít hà uống nước, cay đến mức khiến cô trào cả nước mắt, nhưng mà ăn rất ngon.
Không ngờ tới được Triệu Vệ Đông lại có thể nấu ăn được, mà còn nấu đến ngon như vậy, thật sự quá ngạc nhiên, đúng là không nên nhìn mặt mà đoán người.
“Đội trưởng Triệu, không nghĩ tới tay nghề của anh lại tốt đến như vậy, so với đầu bếp trong nhà ăn còn tốt hơn nhiều!” Một đám người ăn uống no say, rảnh rỗi nói chuyện: “Ngon, thật sự quá ngon! Thịt lợn hầm thập cẩm ở nhà hàng Quốc Dương cũng không thể so sánh được với cái nồi này!”
Có đôi khi có một số thanh niên trí thức dư được chút tiền ở trong tay liền sẽ gom góp lại đem tiền đến nhà hàng Quốc Dương gọi một nồi thịt lợn hầm thập cẩm, hương thơm kia, mùi vị kia, cũng không thể nào so sánh được với nồi thịt ếch đồng xào ớt mây này bây giờ.
Triệu Vệ Đông ăn không được bao nhiêu, ngồi ở trên ghế hút thuốc, tuổi của anh không lớn mấy, nhưng lúc anh hút thuốc trông có vẻ nhìn chín chắn trưởng thành hơn nhiều, tựa hồ đã trải qua sự mài giũa của gió sương, nhìn rất có uy nghiêm.
“Đều là thịt còn có thể không ngon à?” Triệu Vệ Đông cười một tiếng, châm một chút tro tàn trên điếu thuốc.
Từ Lực Tranh dùng đũa chọc chọc vào đáy tô trống rỗng, tìm được một miếng đùi ếch ở trong đó gắp qua chén của Chu Bình, tự mình gắp ớt đỏ bỏ vào trong miệng nói: “Không biết hay sao, trong thôn nhà ai mà có tiệc mừng, hay đãi tiệc rượu, đều là mời Đông Tử qua cầm muôi nấu không đấy, đội trưởng Triệu của mấy người mà không đi làm đại đội trưởng ở trên đội, thì cũng là đi làm đầu bếp rồi đấy.”
Lập tức trên bàn có người đề nghị: “Lần sau chúng ta đi bắt tiếp, để cho đội trưởng Triệu nấu cho chúng ta thêm một bữa nữa!”
“Đúng đúng!!”
“Lúc rảnh rỗi, chúng ta liền đi!”
Đề nghị này mọi người đều đồng ý, quyết chí xắn tay áo lên, dự định vài ngày nữa liền sẽ hành động.
Triệu Vệ Đông không nói gì tiếp, anh phun ra một vòng khói, trong làn khói lượn lờ anh nhìn thấy người con gái ngồi ở trong góc, không biết có phải là do không ăn cay được hay không, mà hai mắt bị cay đến chảy đầy cả nước mắt, cả gương mặt cũng trở nên đỏ bừng lên, sau khi làn khói biến mất anh thu hồi tầm mắt, chợt khẽ cười ra tiếng, đem điếu thuốc ở trong tay dập tắt, đứng lên: “Đỏ như là mông khỉ vậy.”
Hoắc Sênh đang bưng chén nước lên uống giải cay, nghe thấy vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Triệu Vệ Đông đã bưng tô sứ bị quét sạch sẽ ở trên bàn đi vào trong phòng bếp.
Hoắc Sênh theo bản năng dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt nóng hổi của mình: “ Là đang nói đến mình hả? Mông khỉ sao
Chu Bình ngồi ở bên cạnh Từ Lực Tranh đứng lên, cúi người ở bên tai Hoắc Sênh mà nói: “Đại đội trưởng Triệu thật sự luôn, miệng quá độc, có giống đâu chứ?” Hoắc Sênh là một thanh niên trí thức xinh đẹp, gương mặt đỏ bừng giống như quả táo không khác chút nào, sao lại giống như mông khỉ cho được, Chu Bình nói xong liền lôi kéo Hoắc Sênh định quay trở về ký túc xá.
Trời tối đen, nhà ăn và ký túc xá của thanh niên trí thức cách cả một khoảng đường, ngày mai còn phải đi làm, phải mau quay trở về.