Lâm Yến đi giặt quần áo, Trần Hà đang vá áo, Lâm Dư Dư tuy rằng bị bệnh nhưng phát hiện ra dị năng hệ thực vật xuyên theo nên muốn lén thử nghiệm chút, vì thế, cô nói với Trần Hà: “Chị Trần, sức khỏe em cũng khá hơn rồi nhưng vẫn chưa đi làm được, giờ em lên núi hái rau dại cho chị nấu cơm chiều nhé.”
Trần Hà: “Em nghỉ ngơi đi, tạm thời không cần đi hái rau dại.”
Lâm Dư Dư: “Không sao, không sao, em đi nha.” Cô vào bếp lấy rổ, theo ký ức của nguyên chủ mà lên núi.
Trần Hà nhìn cô, thở dài một tiếng, nhưng ấn tượng về cô lại càng tốt, sinh bệnh rồi mà vẫn đi hái rau dại, người cần cù nhất trong số thanh niên trí thức chính là Lâm Dư Dư.
Lúc này mọi người đều đang làm việc, Lâm Dư Dư tránh mặt mọi người rất dễ dàng, lên núi liền bắt đầu phóng thích dị năng hệ mộc. Trước khi tự nổ, dị năng của cô đã tới cấp bốn, bởi vì dị năng hệ thực vật rất hiếm, cô gần như ôm hết bảy phần tinh hạch phù hợp với mình mới có thể trong hai năm thăng lên cấp bốn, tốc độ xem như rất nhanh rồi, chỉ là hiện tại, dị năng lại về cấp một.
Dị năng hệ thực vật khác với các dị năng khác, tỷ như dị năng ngũ hành có thể ngưng tụ ra các nguyên tố ngũ hành như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nhưng dị năng hệ thực vật không thể biến ra thực vật mà khống chế thực vật xung quanh, thậm chí có thể hàng phục được thực vật biến dị, khiến chúng làm theo ý mình.
Dù sao thì ở thời đại này cũng không có thực vật biến dị. Nhưng khống chế thực vật xung quanh, lấy tin tức từ chúng để tìm loại thực vật mình cần cũng đã là ưu thế rất lớn rồi.
Lâm Dư Dư ngồi trên đống cỏ hồi tưởng lại nửa ngày qua, vẫn thật khó mà tin được, cô tự nổ để thành toàn cho người khác lại tạo ra vụ xuyên sách ly kỳ cho mình.
Nhưng mà... Thế giới này vẫn không có cha mẹ, không có anh trai, chị dâu và cháu trai. Nghĩ đến đây, hốc mắt Lâm Dư Dư đỏ lên, nếu người nhà cô cũng được xuyên qua thì dù phải sống ở nơi khác cũng không đáng sợ, được thế thì thật là tốt biết bao.
Lâm Dư Dư dùng tay áo lau nước mắt. Đã trải qua mạt thế, cô đã sớm học được cách trưởng thành từ trong những giọt nước mắt. Trải qua trận hỗn loạn, dù là mạt thế hay một niên đại hòa bình, Lâm Dư Dư đều không muốn chết.
Nói một câu thật lòng, tư vị của cái chết thật sự không dễ chịu, cho dù chỉ xảy ra trong nháy mắt, cô vẫn không thể quên được khoảnh khắc mình tự nổ, đầu vỡ tung, khi ấy, cô cảm nhận được nỗi đau đớn vô tận.
Hơn nữa, cô đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, cũng nên gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ nguyên chủ. Cô không phải thánh mẫu, nhưng mẹ của nguyên chủ rất tốt với cô ấy, dù là nguyên chủ hay Lâm Dư Dư hiện tại cũng vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm.
Lâm Dư Dư điều chỉnh tâm trạng xong liền vận dụng dị năng để thu thập thông tin từ thực vật xung quanh, rất nhanh cô đã biết được gần đây có nơi nào rau dại mọc nhiều.
Bởi vì là dị năng cấp một nên thông tin thu được cũng có hạn, cô chỉ nắm được tin tức trong bán kính năm mươi mét.
Nói đi cũng phải nói lại, ngoài rau dại, cô cũng thu được một số tin khác, tỷ như, thảo dược.
Thôn Phạm gia không có bác sĩ hay đại phu* nên thảo dược đầy trên núi không ai hái. Ngay cả đại phu cách vách cũng không biết nhiều về dược lý, hơn nữa, ngọn núi ở đại đội bên đó cũng đủ thuốc cho đại phu hái rồi, đương nhiên sẽ không tới nơi này.
*Đại phu ở đây có thể hiểu là bác sĩ Đông y, thông thường bác sĩ và đại phu được dùng như nhau
Lâm Dư Dư có tính toán. Sau khi hái rau dại xong, cô lại sử dụng dị năng vài lần trong phạm vi khả năng của mình, sau đó, trong mấy lần cuối phát ra dị năng, cô tìm được một số thứ rất trân quý. Ví dụ như... nhân sâm dại.
Lâm Dư Dư không nghĩ tới nơi này lại có cả nhân sâm dại, tuy rằng vị trí không tốt lắm, mọc ngay khe nhỏ trên vách đá dựng đứng, nhưng cũng không sao, cô khống chế cho nhân sâm dại tự chui ra khỏi bùn rồi lại khống chế dây mây đưa nhân sâm dại tới tận tay mình.