Hồi đầu, đám Trần Hà là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên, lúc ấy có ba nữ ba nam, đồ ăn đều ăn chung, lương thực được phân cho đều góp vào với nhau, cứ như vậy, nam ăn nhiều, nữ ăn ít, hoặc là có người làm việc nhiều, có người làm việc ít, vậy nên nhóm thanh niên trí thức nảy sinh mâu thuẫn, sau này liền tách riêng lương thực ra, ai ăn bao nhiêu lấy ra bấy nhiêu, thức ăn thì có món ăn riêng, có món ăn chung.
Cơm chiều của Lâm Dư Dư là hai củ khoai lang.
Trần Hà còn dùng rau mà Lâm Dư Dư vừa hái nấu canh, canh rau dại chỉ gọi là có thêm hương vị, cũng không phải món ngon gì.
Lâm Yến: “Dư Dư, sức khỏe cậu không tốt, quả trứng gà này cho cậu ăn.” Trứng gà của Lâm Yến là đổi được từ thôn dân, thanh niên trí thức có điều kiện đều sẽ đổi ít đồ linh tinh như trứng gà với thôn dân xung quanh, dùng để bồi bổ thân thể. Thật ra nguyên chủ cũng có tiền, có tem phiếu, nhưng cô ấy tiết kiệm không nỡ lấy ra đổi.
Lâm Dư Dư cũng không khách khí: “Cảm ơn cậu Yến Tử, mai tớ cũng đi đổi ít trứng gà, để ngày mai tớ mời cậu nhé.” Thân thể này của cô thật sự rất cần bồi bổ nên mới không khách khí. Nhưng cô cũng không ăn không đồ của người ta, Lâm Yến cho là một chuyện, cô không muốn chiếm hời của người ta là chuyện khác.
Lâm Yến: “Cậu muốn đi đổi trứng gà?” Lúc mới đầu Lâm Yến đi đổi trứng gà cũng có rủ nguyên chủ đi cùng nhưng nguyên chủ không nỡ đổi, cho nên hiện tại Lâm Dư Dư tự nguyện đi đổi làm Lâm Yến hơi bất ngờ.
Lâm Dư Dư: “Ừ, tớ thông suốt rồi, lần này ngã suýt chết đuối, tớ chợt nghĩ, nếu tớ chết đi rồi thì mẹ tớ phải làm sao bây giờ? Vậy nên tớ hiểu ra, trước tiên phải chăm sóc tốt cho bản thân, về sau mới có thể chăm sóc mẹ khi về già được.”
Lâm Yến: “Cậu nghĩ thế là đúng rồi, mấy cái ý tưởng trước kia là sai lầm, giờ cậu suy nghĩ được thấu đáo như vậy là tốt quá rồi.”
Lâm Dư Dư ngượng ngùng cười: “Cảm ơn Yến Tử đã giúp tớ mở mang đầu óc nhé.” Cô muốn thay đổi nguyên chủ thật ra rất đơn giản, người đã chết một lần có thay đổi so với trước kia cũng khó mà nói rõ được.
Đối với nhiều người khoai lang rất khó nuốt, đối với Lâm Dư Dư thì thứ gì cũng là mỹ vị so với đồ ở mạt thế, hương vị ngọt thanh, cô ăn trong miệng mà ngọt tận trong tim.
Cô đột nhiên cảm thấy, cô xuyên vào thời đại này chắc là vì ăn rồi.
Ăn cơm xong, mọi người lần lượt rửa bát của mình. Lâm Dư Dư rửa xong bát thì đến nhà đại đội trưởng.
Đại đội trưởng đang ăn cơm, thấy Lâm Dư Dư tới, còn thân thiện hỏi thăm: “Thanh niên trí thức Lâm, sức khỏe của cô thế nào rồi?” Đại đội trưởng đối với thanh niên trí thức không mặn không nhạt, nhưng là đối với thanh niên trí thức chăm chỉ thì sẽ thân thiện hơn.
Lâm Dư Dư lắc đầu, có chút nặng nề nói: “Không tốt lắm, tôi cứ cảm thấy phổi có chút khó chịu, có chút đau, chắc là lúc rơi xuống nước đã hít ít nước vào phổi, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ? Hồi trước, lúc tôi đi theo các bác sĩ trong thành phố học y thuật, bác sĩ từng nói, phổi có nước phải dùng thiết bị chuyên dụng hút ra, nếu không phổi sẽ bị ảnh hưởng, bị nhiễm bẩn gì đó, nếu đã bị đến mức ấy thì cơ thể cũng coi như hỏng.”
Đại đội trưởng vừa nghe được chuyện này, liền có chút hoảng sợ. Người nhà quê thường có suy nghĩ rất đơn giản, chuyện liên quan đến mạng người đều không dám lơ là, nếu Lâm Dư Dư xảy ra chuyện, tuy không có quan hệ với đại đội của bọn họ, nhưng nếu thanh niên trí thức của địa phương xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ bị công xã phê bình, nhỡ như phạm tội, có khả năng chức vị đại đội trường này của ông sẽ bị mất, sẽ làm ảnh hưởng đến đại đội của bọn họ. Vì thế đại đội trưởng nhanh chóng nói: “Như vậy không được, cô mau đến bác sĩ khám đi.”