Cái nắng chói chang thiêu đốt mặt đất suốt cả ngày trời cuối cùng cũng có xu hướng dịu đi, sắc trời dần tối lại, dân làng trả nông cụ về kho rồi tốp năm tốp ba lê những bước chân mệt mỏi trở về nhà, những người còn ở ngoài làm việc càng lúc càng ít.
Một trận gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạc càng làm nổi bật không gian yên ả lúc này.
Khi Sở Ngu tỉnh dậy thì ngày đã gần tàn, cô chớp mắt mấy cái rồi nghiêng đầu qua nhìn.
Tốt lắm.
Vẫn là cái hồ nước đấy, vẫn là cái gốc cây đấy, cảnh vật xung quanh vẫn giống y hệt như những gì cô nhìn thấy cách đây hai giờ trước.
Nghĩ đến đây cô nhấc một tay lên.
Ừ, vẫn là bàn tay nhỏ và bẩn thỉu đấy, sự thật đã hoàn toàn chứng minh cho cô thấy rằng đây là xuyên không thật chứ không phải là một giấc mơ.
Cô vẫn nhớ hai giờ trước cô vừa trở về phòng làm việc sau ca phẫu thuật, đang lên kế hoạch về nhà làm vệ sinh cho con dao phẫu thuật yêu quý của mình như thường lệ, sau đó tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon lành.
Kết quả là còn chưa tiến hành được bước thứ nhất của kế hoạch thì đầu óc cô bỗng trở nên mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một cái hồ.
Tuy cô cũng không có cái gọi là ham muốn sống mãnh liệt gì đó, nhưng mà cảm giác bị đuối nước thực sự không dễ chịu chút nào, Sở Ngu dùng cả tay và chân cố sức leo lên bờ rồi nằm vật xuống đất thở dốc.
Thân là một người theo chủ nghĩa duy vật, cô tin chắc rằng đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, mặc kệ cảnh vật xung quanh vô cùng chân thật và cả cảm giác đuối nước rõ ràng ban nãy, Sở Ngu tiếp tục nhắm mắt kiên nhẫn chờ tỉnh mộng.
Nhưng mà hai tiếng đồng hồ sau, hiện thực đã giáng cho cô một cái tát đau đớn.
Sở Ngu thở dài ngồi dậy, hai tiếng đồng hồ này cô cũng không phải là ngồi chờ uổng công, đại thần xuyên qua mua một tặng một, để cho cô có một giấc "mơ trong mơ".
Giấc mơ ấy đại khái là về ký ức của một cô gái cũng tên là "Sở Ngu".
Cô ấy sinh ra và lớn lên ở một nơi gọi là thôn Thanh Hà thuộc thành phố An tỉnh Giang, trên có một người anh, dưới có một cậu em, mẹ là Thẩm Phái Quân mười mấy năm trước đến thôn Thanh Hà làm trí thức trẻ tình nguyện, sau vì một vài chuyện mà lấy cha cô ấy là Sở Lập Nghiệp.
Hiện tại là mùa hè năm 1977, hai năm trước ông bà ngoại của "Sở Ngu" được xét lại án oan, sau khi hai ông bà ổn định cuộc sống việc đầu tiên là ngay lập tức đến đón con gái trở lại thành phố.
Tình cảm mà người mẹ là trí thức trẻ dành cho Sở Lập Nghiệp chẳng phải là sâu đậm nên bà ấy muốn bỏ đi theo cha mẹ, nhưng bà lại không nỡ rời xa ba đứa con của mình.
Thẩm Phái Quân biết nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ cho bà đưa cả ba đứa trẻ đi vì vậy bèn đề nghị mang theo con gái.
"Phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời" người hô hào khẩu hiệu mang tính thời đại này không hề ít, nhưng những gia đình thật sự coi nam nữ bình đẳng trên thực tế lại chẳng được bao nhiêu.
Thẩm Phái Quân sợ rằng sau khi mình đi con gái sẽ phải sống khổ cực ở nhà họ Thẩm, hơn nữa nếu so ra thì nhà họ Thẩm sẽ dễ dàng chấp nhận việc đưa con gái đi hơn là con trai.
Sau khi "Sở Ngu" biết được việc này liền từ chối, tuy cô ấy mới chỉ mười hai tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện.
Không ai hiểu rõ mẹ cô ấy đã phải sống khổ sở thế nào hơn chính cô ấy.
Trên thì có mẹ chồng xảo quyệt tuy không sống chung nhà nhưng cũng không quên thường xuyên đến kiếm chuyện, dưới thì có em chồng đanh đá mồm miệng điêu ngoa lại lắm lời, thêm cả ông chồng nghe mẹ răm rắp rộng rãi với người ngoài khắt khe với người nhà, bao nhiêu năm nay mẹ đã phải nhẫn nhịn thế nào, chịu đựng ra sao "Sở Ngu" đều chứng kiến cả.
Trong mắt cô bé "Sở Ngu", rời đi đối với mẹ mới chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cô ấy không hề có ý định theo chân mẹ, "Sở Ngu" biết mẹ đi rồi cha chắc chắn sẽ lấy vợ khác, anh trai thật người thật dạ, em trai nhỏ dại ngây thơ, đến lúc đó nếu gặp phải mẹ kế ghê gớm thì không biết hai anh em sẽ bị giày vò đến mức nào, vậy nên cô ấy phải ở lại cái nhà này bảo vệ anh trai và em út.
Cuối cùng Thẩm Phái Quân đành chịu thua trước sự quật cường của con gái, ruột đau như cắt theo chân cha mẹ về lại thành phố.
Đúng như những gì mà "Sở Ngu" lo lắng lúc đầu, mẹ kế là một người đàn bà ghê gớm, vừa vào nhà chưa được bao lâu đã nắm được trái tim ông Sở, đến cả bà lão Sở trước mặt Sở Lập Nghiệp xưa giờ nói một là một hai là hai mà cũng không làm gì được mụ ta.
Ba anh em sống dưới tay bà mẹ kế này so với hồi còn ở cùng mẹ ruột khổ hơn không biết bao nhiêu lần.