Còn buôn bán trẻ em, dám đưa tay thì tôi sẽ chặt tay anh luôn.
Thanh niên thấy cô nghiêm mặt không thèm quan tâm, anh ta không hề tức giận, sờ đầu mỉm cười nói: "Tính cách em gái này rất bướng bỉnh.
Hai người đi đến một nhà trệt, thanh niên dẫn Sở Ngu vào phòng, kéo ghế cho cô ngồi xuống, mình đi vào phòng lấy hàng.
Một lát sau thanh niên cầm ba cuộn vải đi ra, đặt lên bàn, cầm lấy cuộn vải trắng trên cùng đưa đến trước mặt Sở Ngu: "Em gái xem này, đây là vải bông lụa mỏng, chất lượng tốt lại mềm mại, không phải vải dệt thủ công cứng đờ kia.
Một cuộn này làm chăn mền là đủ rồi, đến nhà giàu còn không có.
Em thích thì tôi hỏi anh em xem còn không."
Sở Ngu cầm vải sờ một phen, chất lượng không tệ, không mềm mại như tơ lụa như anh ta quảng cáo nhưng mỏng hơn vải dệt thủ công nhiều.
Song, bây giờ đa phần quần áo chỉ làm bằng loại vải này, không có lựa chọn tốt hơn.
"Được, ba cuộn vải này tôi lấy hết, anh xem có tìm được một cuộn vải trắng không.
Đúng rồi, anh có bông không, có thì cho tôi mười cân."
Thanh niên nghe cô nói thế thì vui vẻ xoa tay.
Ôi trời ơi, đây là đứa con phá của của nhà ai thế, nói mua không thèm hỏi giá, dứt khoát như thế!
"Có có có." Không có cũng phải có, anh ta đi tìm anh em, khóc lóc om sòm lăn lộn cũng phải gom góp cho được.
Nghĩ vậy thanh niên đảo mắt, vỗ đùi: "Đúng rồi, em gái, em xem cái này thử đi."
Nói được nửa câu, thanh niên đã đi vào trong buồng, lúc đi ra trong tay cầm mấy sấp vải tổng hợp xanh xanh đỏ đỏ.
Anh ta phấn khởi bày đồ trong tay ra: "Em gái nhìn này, đây chính là gấm cấp cao tới từ Tô Châu.
Em biết tơ lụa Tô Hàng không, rất nổi tiếng.
Em mua hai tấm gấm này về làm chăn, lại thêm một cuộn vải nữa, đủ làm chăn mền cho hai giường.
Em xem loại vải này, đây là hàng mới tới từ hôm qua, vẫn chưa bán đâu.
Tôi thấy chúng ta có duyên mới lấy ra, nếu em không mua về hối hận cũng không kịp."
Sở Ngu tỏ vẻ ghét bỏ nhìn vải gấm trong tay thanh niên, cười ha ha: "Cái này mà tơ lụa à? Lừa tôi còn nhỏ chưa trải sự đời sao."
Thanh niên thấy Sở Ngu còn nhỏ tuổi lại hào phóng nên cố ý tâng bốc hàng của mình lên mấy phần.
Bây giờ anh ta bị Sở Ngu vạch trần cũng không xấu hổ, cười nói: "Ôi trời, em gái biết nhìn hàng đấy.
Không phải tôi lừa em, loại vải này ở vùng khác không được xem là hàng cao cấp, nhưng của tôi thì khác.
Phí vận chuyển loại này rất cao, nếu không phải tôi có cách thì không lấy được đâu."
"Thật không phải tôi dụ em, loại vải này nếu đem ra bán, nhà ai có con trai sắp cưới sẽ lấy làm chăn, lấy như điên ấy."
Lời này không phải là giả, nhưng loại vải này đến lúc kết hôn người ta mới mua làm chăn mền.
Bây giờ đa số người không hề giàu có, nhà ai không dùng một chiếc chăn nhiều năm chứ.
Nếu không may gặp người kết hôn mà không muốn mua thì phải ôm luôn xấp vải này.
Trong lòng Sở Ngu biết rõ, cô không để ý đến sự tính toán của anh ta, suy nghĩ một chút vẫn chọn hai tấm vải gấm khác.
Mặc dù không thích màu xanh đỏ này, nhưng nhìn dáng vẻ của người này, loại vải tốt hơn cũng không dễ mua được, cô không muốn phiền phức nên chọn đồ có sẵn.
Thanh niên thấy Sở Ngu chọn xong, anh ta đem số vải còn lại vào phòng khóa cửa lại, dặn dò cô sau đó tìm anh em góp bông.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, thanh niên khiêng túi vào phòng, để túi dưới đất rồi mở ra.
"Em gái qua đây xem đi, đây là bông mới năm nay đấy, đúng mười cân, không lừa em."
Chỉ một lần duy nhất có thể mua gần hết đồ, tâm trạng của Sở Ngu không tệ.
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của người thanh niên, cô đi xem phòng nhỏ chứa hàng, lại mua không ít thứ.
Cô mua năm cân nên hẹn lần sau vào thành phố sẽ lấy.
Cuối cùng cô xách bao bố, dưới ánh mắt khiếp sợ của người thanh niên mà khiêng túi hơn mười cân đi.
Hai anh em nhà họ Sở ngồi ở bóng râm bên cửa hông của cửa hàng bách hoá, xa xa nhìn thấy một bóng người nho nhỏ khiêng túi lớn đi tới.