"Đã bảo em rồi, không có việc gì thì đừng lên núi, anh đã nói chuyện thôi học với cô giáo nhiều lần, cô ấy sắp bị anh làm phiền đến mức phải đồng ý rồi, dù thế nào thì nhiều lắm là hết kỳ sau anh sẽ bỏ học, đến lúc đó anh sẽ ra đồng đi làm kiếm điểm công với cha, sau này anh sẽ nuôi em và Nhị Đản."
Trong ngữ khí và giọng nói của anh ấy có sự tin và ôm đồn, nhưng rõ ràng Sở Ngu đã thấy được nỗi buồn cùng sự chua chát được che giấu không tốt lắm trong mắt anh.
Chuyện này cũng không khó lý giải, từ trong trí nhớ của nguyên chủ có thể thấy người anh này thích đi học, cho dù hai năm nay quậy phá đủ đường, nhưng anh lại chưa bao giờ gây rối ở trường học.
Thế nhưng mẹ kế đanh đá, cha ruột lạnh nhạt, thiếu niên gầy yếu này từ lâu đã ép buộc mình phải gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng các em, dù cho có phải từ bỏ tiền đồ của mình vì điều đó thì anh ấy cũng không hối hận.
Có điều những cảm xúc phức tạp này tạm thời Sở Ngu không cảm nhận được, cô hiện giờ đang hoài nghi chuyện anh Sở này định bỏ học để nuôi chị em cô.
Cái khác không nói, cô quan sát thiếu niên bên cạnh một lượt từ trên xuống dưới, với cơ thể nhỏ bé này, không khéo điểm công kiếm được còn chưa đủ cho chính anh ấy ăn nữa là.
Còn muốn nuôi hai chị em cô, thanh niên này trông không được cường tráng lắm nhưng lời lẽ cũng đao to búa lớn đấy.
Chân núi cách nhà không xa, hai anh em đi chưa đầy mười phút là đã đến nơi.
Vào đến sân, Sở Giang Sơn liền cầm lấy cái liềm trong tay Sở Ngu.
"Em mau vào nhà trước đi, đồ đạc để anh cất cho, chắc bọn họ đã bắt đầu ăn cơm rồi, vào muộn là nước canh cũng không còn đâu đấy." Nói xong liền xách đồ đạc chạy lon ton tới nhà kho để đồ lặt vặt phía tây.
Sở Ngu không nghe lời anh dặn dò lập tức vào nhà mà đứng trong sân quan sát một vòng rồi mới thu hồi tầm mắt đi về phía nhà chính, vẫn vẻ mặt không chút biểu cảm như trước đây, chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn trông có vẻ căng hơn.
Cửa nhà chính mở rộng, liếc mắt nhìn qua, người đang ngồi một mình đối diện cửa là ông Sở, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, ông Sở năm nay 35 tuổi, có thể là bởi vì quanh năm lao động nên thoạt nhìn trông bề ngoài như đã hơn bốn mươi.
Mẹ kế của ba anh em – Triệu Tú Liên ngồi ở bên tay phải của ông ta, vẻ ngoài chỉ có thể coi là thanh tú, kém xa so với người mẹ là trí thức trẻ kia, nhưng làn da tương đối trắng, so với những phụ nữ trong thôn suốt ngày làm việc ngoài đồng thì cũng miễn cưỡng có thể tính là một bông hoa.
Ngồi đối diện với mụ ta là một cặp trai gái con của người đàn ông mới kể trên kia, bé trai 8 tuổi, bé gái 5 tuổi, hai đứa trẻ vừa đen đúa vừa thấp bé, trông chẳng khác gì mấy cục phân dê rớt đầy đường trong thôn.
Cạnh cửa có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi co ro, đứa bé bưng một cái chén lớn ngồi trên bậc cửa, đầu to người nhỏ, Sở Ngu đoán đứa bé này mà đứng lên chắc là giống như một que diêm.
Trùng hợp lúc này đứa bé ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt trong veo đen láy phút chốc ánh lên vẻ vui sướng rạng rỡ, vừa mở miệng đã muốn gọi cô.
Không chờ ông ta lên tiếng thì ba Sở đã chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Sở Lập Nghiệp để chén xuống rồi cau mày nhìn về phía Sở Ngu: "Mày còn biết đường trở về ư, đã trễ thế này rồi! Không biết mọi người trong nhà đang chờ mày về ăn sao, lần sau mà còn về trễ vậy thì mày nhịn đói đi."
Nhìn thức ăn đã vơi hơn một nửa trên bàn, rồi nghĩ tới câu nói "Mọi người trong nhà đợi mày về ăn cơm" kia, thì Sở Ngu lâm vào suy nghĩ sâu của mình.
Cô cũng không có rối rắm chuyện mình có bị mắc di chứng xuyên không hay không, Sở Ngu từ phòng bếp lấy ra chén đũa rồi thuận tiện lấy luôn cho anh trai mình, cô sợ qua một lát thì những người "chờ" cô ăn cơm sẽ đem mâm gặm không còn một miếng.
Cô nhìn thấy thằng bé Sở Nhị Đản đang ngồi ở ngưỡng cửa thì do dự một chút, rồi quyết định ngồi cạnh mẹ kế.
Gắp lên miếng bánh bao bắp bỏ vào chén trống rỗng của thằng bé, rồi ở trước mắt mọi người Sở Ngu cầm cái chén bắt đầu gắp đồ ăn.
Lúc Triệu Tú Liên ngồi cạnh con riêng của chồng thì nhăn mi lại.
Trước kia ba anh em vẫn luôn ngồi gần cửa, mà hôm nay không biết con bé chết tiệt này bị sao mà ngồi bên cạnh mụ ta.