Triệu Tú Liên còn chưa kịp cao hứng đã nghe cô nói: "Đem tiền mẹ tôi để lại trả cho chúng tôi, hôm nay việc này coi như xong."
Triệu Tú Liên thiếu chút nữa đã xông lên, trong lúc nhất thời ngay cả đau tay cũng không quan tâm, thét chói tai nói: "Dựa vào cái gì! Mày mơ tưởng à! Con tiện nhân...."
Sở Ngu sắc mặt trầm lại, bản thân cô bởi vì nguyên nhân tinh thần nên tính tình tương đối nóng nảy, ghét nhất là thanh âm ầm ĩ quá lớn, mọi người xung quanh đều biết thói quen của cô, không ai dám ở trước cô lớn tiếng như vây.
Triệu Tú Liên hôm nay hết lần này đến lần khác khiêu khích, xem như hoàn toàn hao hết kiên nhẫn của cô rồi.
Cô vươn tay đè lại một huyệt vị trên người Triệu Tú Liên, thân thể Triệu Tú Liên đột nhiên căng thẳng, cảm giác vừa tê vừa đau từ vị trí bị đè chậm rãi lan tràn đến toàn thân, chắc khoảng mười giây sau, Sở Ngu buông tay, biểu tình lạnh lùng: "Tiền bà để ở đâu?"
Thân thể Triệu Tú Liên run rẩy, lần này cũng không mắng nhiếc cô nữa, chỉ là rũ mắt không nói một lời, làm như đã hạ quyết tâm không chịu nói.
"Chị, chị, em biết." Sở Nhị Đản không nghe lời anh trai nói phải trở về phòng, mà vụng trộm ghé vào cửa sổ chính phòng nhìn tình hình bên trong, lúc này nghe được vấn đề của Sở Ngu vội vàng nhảy ra: "Trước kia em có nhìn thấy, bà ta giấu một cái bình lớn vào trong tủ khóa kia, còn có một cái túi vải nhỏ giấu vào trong gối đầu."
Triệu Tú Liên mạnh mẽ ngẩng đầu, mụ ta không thể tin được, rõ ràng lúc mụ ta giấu đồ đều không có ai ở nhà, thằng nhóc này làm sao mà biết được.
Sở Ngu nhìn bộ dáng này của mụ ta, trên cơ bản xác định những điều thằng bé nói không sai.
Cô ngược lại có chút ngoài ý muốn, em trai này của nguyên chủ nhìn vừa nhút nhát vừa yếu ớt, không nghĩ tới còn rất biết để ý.
Thật không nghĩ tới, Triệu Tú Liên đem tiền trong nhà giấu kĩ như vậy, lúc giấu đồ khẳng định vạn phần cẩn thận, vậy mà có thể bị thằng bé phát hiện ra.
Thằng nhỏ này không đơn giản!
Đang nghĩ ngợi nhưng động tác trên tay cô vẫn không ngừng lại, hung hăng dùng sức ấn ở mấy huyệt vị Triệu Tú Liên, đó đều là những nơi có thể làm cho người ta đau đến hoài nghi nhân sinh.
Đợi đến khi mụ ta hồi phục lại một chút, cô lại nói: "Lấy chìa khóa cửa tủ ra, đây là cơ hội cuối cùng, kiên nhẫn của tôi có hạn."
Triệu Tú Liên đầu đầy mồ hôi, thở không ra hơi nói: "Ở dưới đệm lót trong phòng."
Sở Nhị Đản rất cao hứng, ánh mắt sáng lấp lánh, bước chân nhanh nhạy chạy theo cô vào trong phòng.
Trong phòng anh trai Sở vừa mới đem ông Sở đặt lên trên giường, còn đang do dự có nên đánh thức người hay không, liền nhìn thấy em gái vào em trai đi vào.
Anh ấy nhíu nhíu mày nhìn Nhị Đản: "Không phải bảo em trở về phòng sao, sao lại tới đây."
Nếu bình thường nghe anh trai nói như vậy Sở Nhị Đản không chừng còn chột dạ, nhưng bây giờ không thể như thế được, thằng bé đã trở thành một công thần nhỏ, ưỡn ngực nhỏ ngẩng đầu đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cuối cùng còn tổng kết nói: "May mà em không về phòng, nếu không chỉ dựa vào hai người các anh chắc chắn không thể hỏi ra được chỗ nào.”
Anh trai Sở cũng không so đo bộ dạng đắc ý của thằng bé, hiện tại anh ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh ấy lại nhìn thoáng qua nơi ông Sở phụ nằm, có chút do dự: "Em gái, cha thật không có việc gì sao, hiện tại sao vẫn chưa tỉnh dậy."
Sở Ngu còn đang suy nghĩ có nên trèo lên giường lấy chìa khóa hay không, nghe được lời của anh trai Sở quay đầu "Ừ" một tiếng, lại bổ sung: "Nếu anh không yên tâm, chờ em cầm tiền xong em sẽ có cách khiến ông ta tỉnh lại." Anh trai Sở vội vàng gật gật đầu, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bên này, Sở Nhị Đản sớm đã không đợi được, leo lên, nhanh chóng bò đến chân giường lấy chìa khóa ra, sau đó nhanh chóng đưa đến trước mặt chị gái cầu công.
Sở Ngu cầm chìa khóa mở tủ.
Ôi, thật đúng là! Những thứ này thực sự là không ít.