Bánh bông lan ngon thì ngon nhưng tiếc là không thể để quá lâu, lúc buổi tối chú ba Diệp lấy ra một miếng, tách ra hai phần ba, miếng to cho Mạnh Phỉ, miếng nhỏ cho Diệp Mễ, ánh mắt thèm liếc nhìn miếng bánh trên tay họ, buộc mình phải quay đầu ra chỗ khác.
“Ăn đi, thứ ngon như vậy cũng chỉ có thể ăn vài ngày thôi, sau này không có mà ăn đâu, phải đợi đến hết năm đi chợ trong thành mới có.”
Mùi thơm ngọt nhẹ lan tỏa trong phòng, Diệp Ngư bất giác nuốt hai ngụm nước bọt, luôn cảm thấy cha và mẹ của mình thâm tàng bất lộ.
Hình như cho dù ở riêng, cô cũng không đến mức đói chết.
Diệp Mễ vừa nhìn thấy bánh bông lan liền biết mẹ của mình chắc chắn là lại mang về thứ gì đó ngon, nếu chú ba Diệp đã cho, cô bé sẽ thành thật ăn, vừa ăn ánh mắt vừa đảo xung quanh, chú ba Diệp vừa nhìn đã biết cô bé chắc chắn đang định giở trò gì.
“Nghĩ gì vậy?”
Bị bắt gặp nhưng Diệp Mễ không hề cảm thấy xấu hổ, dù sao cha bé cũng giỏi hơn mình rất nhiều, cô bé cũng không nghĩ giấu giếm gì: "Cha, con thèm ăn thịt."
Diệp Ngư: Chị ơi, em cũng thèm.
Chú ba Diệp: ...
Mạnh Phỉ: ...
Chú ba Diệp gãi gãi đầu, nắm được một tầng gầu: “Cũng không thiếu thứ con ăn, nếu nói nhà chúng ta ăn không được ngon thì thật là đến heo cũng cười, sao con lại thèm như thế? Thôi được rồi, vài ngày nữa trong thôn sẽ giết lợn Tết, đợi được chia thịt rồi đặc biệt làm nửa cân ăn.”
Vừa nghe có thịt ăn, Diệp Mễ vô cũng đắc chí rất vui vẻ: “Vậy từ ngày mai con sẽ không ăn cơm nữa”
“Ơ, không ăn cơm vậy sao còn ăn bánh bông lan? Để cha ăn hộ con, con hãy để cái bụng ngày mai còn ăn thịt nữa.” Chú ba Diệp nói đùa với cô bé.
Nghe chú ba Diệp nói như vậy, Diệp Mễ đột nhiên lo lắng, một mạch ăn hết bánh bông lan trong tay giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, liếm liếm ngón tay: “Hết rồi ạ.”
“Nhìn cái bộ dạng của con kìa.” Chú ba Diệp ném cái chăn vào mặt nhóc: “Đi ngủ đi.”
Buồn!
Con gái của anh còn không nỡ để anh ăn một miếng bánh.
Ngày mổ lợn mà Diệp Mễ mong chờ đếm từng ngón tay cuối cùng cũng đến.
Đây là một ngày mặt trời tỏa nắng rực rỡ hiếm có trong mùa đông, nhà nhà đều quây quần trong khuôn viên đội sản xuất của thôn, trên chỗ đất trống trong vườn đã đặt cái nồi, đun nước sôi sùng sục, bên cạnh còn có những cây củi làm thành cái giá, một vài cái bàn và cái kệ, còn có một người vừa nhìn đã biết là cao thủ mổ lợn.
Thời năm 70, vùng nông thôn muốn ăn thịt cũng không dễ dàng, cũng chỉ có khi cuối năm mổ lợn chia nhau, các gia đình đều theo đầu người và công việc sẽ được chia mấy cân thịt như vậy, số còn lại sẽ được giao cho công xã, cung cấp cho người trong thành phố. Chỉ mấy cân thịt như vậy, để chia rồi ăn cơ bản là không đủ, đặc biệt là những nhà có nhiều trẻ em người lớn ít công việc ít, chỉ có thể đổi vài cân cân thịt băm nhỏ, trộn với bắp cải và củ cải để làm bánh sủi cảo.
Dù có như thế, mỗi người cũng chỉ có thể ăn vài miếng thỏa mãn cơn thèm, cũng chỉ nếm thử mùi vị miếng thịt, không những không cảm thấy đỡ thèm mà ngược lại càng thèm hơn.
Thèm suốt một năm, không dễ dàng có thể ăn được thịt, những đứa trẻ năm ngoái vẫn còn chưa nếm thử mùi vị của thịt mặt còn ngơ ngác, trên mặt những người lớn và đứa trẻ khác đều là vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Chú ba Diệp đứng ở vị trí tốt nhất để bảo vệ Mạnh Phỉ, Diệp Mễ ôm đùi anh nhìn con lợn chảy nước dãi bị trói và hét ầm lên, Mạnh Phỉq ôm Diệp Ngư vào lòng.