Nghe thấy tiếng gọi của Tôn Chiêu Đệ, Truyền Căn cũng chỉ có thể cùng vào nhà chính với Tôn Chiêu Đệ, chờ một lát ăn sủi cảo nóng hổi, Khổ Cúc và Hoàng Hoa liếc nhìn nhau, trong lòng có chút không yên.
Hai người các cô đều là con gái không thể được cưng chiều, đều phải làm việc, cuộc sống càng gian nan đứa nhỏ lại càng hiểu chuyện sớm, hai cô bé từ sớm đã biết cả nhà chú ba của các cô bé đều không dễ ở chung, lúc này nghe phải đến chỗ chú ba thím ba giúp đỡ, thật lòng không quá vui vẻ.
Nhưng các cô lại không dám không đi.
Hai đứa trẻ nắm tay, thật cẩn thận gõ cửa lớn nhà chú ba Diệp, Mạnh Phỉ đang xé gà, đạp chú ba Diệp một cái, chú ba Diệp trừng mắt nhìn Diệp Mễ, Diệp Mễ nhân cơ hội ôm lấy Diệp Ngư, cùng Diệp Ngư nhìn chú ba Diệp, chú ba Diệp thở dài một tiếng, nhận mệnh đi mở cửa nhà.
Khổ Cúc và Hoàng Hoa đứng ở cửa khúm núm kêu: "Chú, thím, anh trai nói chú thím bảo chúng cháu lại đây giúp đỡ, nên chúng cháu tới đây."
Chú ba Diệp vừa nghe đã biết tuyệt đối là Truyền Căn lừa hai đứa nhỏ này tới, khi anh bưng gà và sủi cảo đi ra vừa khéo nhìn thấy ánh mắt của thằng nhóc Truyền Căn sáng quắc nhìn mình chằm chằm, lập tức cười mắng một tiếng “thằng Truyền Căn này”, trong lòng nghĩ nên dùng cách gì trừng trị cậu ta.
Bớt nhìn chòng chọc đồ nhà anh cả ngày, bây giờ không trừng trị cậu ta cho cậu ta biết sự lợi hại của mình, lỡ như đợi sau này thừa dịp anh không ở nhà vào bắt nạt vợ con anh thì sao đây?
Cho dù cậu ta không đánh lại con gái lớn, còn con gái út thì sao, con gái út của anh ta vừa nhìn đã biết là không biết đánh nhau, lỡ như bị cậu ta đánh hỏng, làm sao anh có thể tìm một đối tượng tốt cho con gái?
Bình thường chú ba Diệp luôn lén lút lên núi bắt thỏ chim sẻ gì đó, ngược lại trong nhà không hề thiếu thịt, ngoài cổ gà và thịt khô không có mấy miếng thịt thì còn có lớp da lợn dai không gặm nổi đã bị chú ba Diệp tiện tay cầm qua làm tình người, đưa cho Khổ Cúc và Hoàng Hoa.
"Không sao, chẳng qua gọi hai cháu lại đây ăn hai miếng thịt, dù sao chú cũng là một người chú mà đúng không? Truyền Căn không đến vậy không cho nó, đều cho các cháu, các cháu tự ăn đi… Được rồi, trở về đi, lát nữa ăn sủi cảo."
Sau khi hai cô bé mở miệng Mạnh Phỉ lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì, sự ăn ý hoàn toàn tự nhiên giữa cực phẩm với cực phẩm, suy nghĩ của chú ba Diệp không mưu mà hợp với cô ấy, đợi khi hai đứa nhỏ vui mừng hớn hở nói cảm ơn đi về, cô cho chú ba Diệp một nét mặt hài lòng.
"Anh làm rất khá, cho tụi nó cổ gà da lợn, tính tình Truyền Căn rất bá đạo, chắc chắn sẽ giành, hai cô bé này chưa chắc sẽ chịu cho cậu ta, gia đình chị dâu hai không thể thiếu ầm ĩ một trận."
"Đương nhiên, hai cô nhóc đó chắc chắn phải khóc nửa ngày, đến lúc đó anh lại sáp vào, châm ngòi vợ anh hai, bảo cô ta trở về đánh Truyền Căn, Hoàng Hoa và Khổ Cúc một trận, bảo đảm sau này Truyền Căn cũng không dám chơi trò tâm nhãn với chúng ta nữa." Chú ba Diệp xé hai cái chân gà xuống, đưa cho Mạnh Phỉ và Diệp Mễ mỗi người một cái: "Ăn cơm!"
Diệp Ngư: …
Cha!
Cha có biết trong gia đình cha chuẩn bị hãm hại có một nữ chính sẽ trở nên giàu có không?
Cô ở bên này muốn để cha mẹ hờ lôi kéo làm quen với gia đình nữ chính, cha mẹ cô thì hay rồi, vừa ra tay đã trực tiếp đắc tội cả gia đình người ta.
Được rồi.
Coi như cha lợi hại.
Cô có thể làm sao bây giờ?
Đành chuẩn bị tốt thôi.
*
Khổ Cúc và Hoàng Hoa cầm thịt đứng ở cửa nhà chú ba Diệp, cảm giác giống như nằm mơ.
Chú ba thím ba chỉ có vào không có ra mà mẹ nói, chia thịt cho các cô ăn.
Còn là chỉ cho các cô, ngay cả anh của các cô cũng không có.
Mùi thịt đó cũng thật thơm, liên tục chui vào trong lỗ mũi của các cô, thèn đến mức chảy nước miếng ròng ròng, còn thơm hơn mùi sủi cảo.
Tôn Chiêu Đệ trọng nam khinh nữ, cho dù trong nhà có thịt khô, đó cũng là của chồng và Truyền Căn của cô ta, hai đứa con gái chỉ ngửi mùi gặm phần xương, không dễ gì mới nhìn thấy thịt, hai người đương nhiên rung động.
Các cô khẽ nhìn về phía nhà chính bên kia.
Tôn Chiêu Đệ và Truyền Căn ngồi ở trong nhà chính, không có chú ý tới các cô ở bên này, cũng không có ý muốn đi ra, Khổ Cúc và Hoàng Hoa nuốt hai ngụm nước miếng.
Rốt cuộc là Khổ Cúc không nhịn được trước: "Hoàng Hoa, chúng ta, chúng ta ăn phần thịt này đi?"