Diệp Mễ tuy rằng là đứa con gái, còn lớn lên ở nông thôn, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn chưa thực sự ăn được bao nhiêu trận đòn, hai vợ chồng nhà chú ba Diệp đều là cực phẩm nhưng từ trước đến nay đều không đánh con cái bao giờ.
Chú ba Diệp là một nhân vật mà những chàng trai trẻ trong cả cái làng Đại Liễu Thụ này đều bị anh đánh cho lớn, con gái sinh ra đương nhiên sẽ không kém cạnh gì, từ bé đánh người đã vô cùng tàn ác, cho dù là ba bốn đứa con trai cũng không đánh lại được cô bé, nghe chú ba Diệp vừa nói, Diệp Mễ liền vươn cổ lên: “Bọn họ đều không đánh nổi con.”
“Con, cái con bé ngốc này nữa, mấy đứa bé thì không đánh lại được con nhưng chúng nó có thể gọi mẹ chúng đến đánh con nha, mẹ con thì vừa mới sinh em gái xong còn phải ở cữ, cha con một lão đàn ông không tiện động tay động chân với đám đàn bà, nếu mà đám đàn bà đó đến đánh con thì con phải làm sao.”
Diệp Mễ nghĩ hoá ra chuyện lại còn có thể như thế này, “Vậy cha nghĩ cho con một chủ ý đi.”
“Gọi cha cho tử tế.” Chú ba Diệp còn nhếch cái mũi mà lên mặt, Mạnh Phỉ vươn tay véo vào thịt trên eo anh ta một cái, chú ba Diệp lập tức thành thực lại, “Như này nhé, cha cho con hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, con cầm mà chia cho mấy đứa trẻ mà trong nhà có nuôi gà ở thôn mình, sau đó kêu mấy đứa chúng nó mỗi ngày mỗi người ít nhất trộm cho con một quả trứng gà, bảo đảm như vậy sẽ không có chuyện gì.”
“Kẹo sữa Thỏ Trắng?” Diệp Mễ một phát liền từ trên giường đứng dậy, suýt chút nữa thì khiến cho trứng gà mà cô bé vừa trộm được lăn xuống đất, may mà chú ba Diệp nhanh tay nhanh mắt, một phát liền ôm hết lại, “Cha, có phải là loại kẹo sữa Thỏ Trắng mà ‘bảy viên kẹo sữa Thỏ Trắng bằng một cốc sữa bò’ không?”
“Ừ,” Chú ba Diệp đưa cho cô ba viên, một viên là cho Diệp Mễ, còn lại hai viên là để cô phân phát cho mấy đứa trẻ con trong thôn, lại bóc ra một viên bỏ vào trong miệng Mạnh Phỉ, còn viên kẹo của bản thân lại không nỡ ăn nên anh ta trước cứ cất vào trong túi áo, “Cầm hai viên lừa gạt chúng nó là được rồi, bảo chúng nó mỗi ngày lấy một quả trứng gà là được, trong nhà chúng ta còn có gà cơ mà.”
Diệp Mễ cũng rất không nỡ, cô bé cũng không giống mẹ mình hào sảng mà ăn, cô bé tuy là hình tượng cực phẩm nhưng cũng biết đồ tốt ăn xong thì sẽ không còn nữa, hơn hết mẹ cô bé còn vừa sinh em gái, cần phải ăn nhiều đồ ngon để bồi bổ cơ thể nên cũng chỉ mở ra liếm láp một chút:
“Kẹo ngon như này mà cho bọn nhóc con đó thì quá hời rồi, cha, cha cắt cho con phần giữa của phần giữa cái kẹo, con chỉ cho mỗi đứa một ít như thế thôi.”
“Con gái ngoan! Đúng là giống cha! Rất biết cách sống!” Chú ba Diệp vui mừng, cho rằng phẩm chất tốt đẹp của bản thân được kế thừa rồi.
Chú ba Diệp vừa xử lý xong đống kẹo liền kêu Diệp Mễ cầm lấy mà chạy ra ngoài, ông Diệp và bà Diệp một trước một sau quay về, mặc dù đều là con trai ruột của bọn họ nhưng thái độ của ông Diệp đối với ba đứa con trai cũng là không giống nhau:
Anh cả Diệp và anh hai Diệp đều giống mẹ ruột của bọn họ, ngờ nghệch, không biết cách ăn nói, không biết lấy lòng người, chú ba Diệp thì lại là đứa từ bé đã biết nói lời ngon tiếng ngọt, lại thêm bà Diệp lúc nào cũng tâng bốc như gió thoảng bên tai, cho dù chú ba Diệp có nghịch ngợm hơn một chút, ông Diệp cũng cảm thấy đứa con trai này của ông đúng là dễ làm cho người ta yêu thích nhất.
Kết quả đứa con trai mà ông yêu quý nhất lại luôn không có một mụn con trai nào, trong lòng ông cảm thấy thoải mái mới là lạ đấy, ông Diệp vốn dĩ là chuẩn bị vào bên trong phòng, lại nghĩ rằng con dâu vừa mới sinh xong con, nếu vẫn chưa mặc quần áo kỹ thì phải làm sao, lỡ như bị hàng xóm biết được thì nhất định sẽ kêu ông đang giở trò lưu manh, đến lúc đó lại chỉ trích ông một trận thì làm thế nào, ông vẫn là trước mắt cứ đứng trong sân hỏi:
“Thằng ba ơi, cha vào được không?”
Chú ba Diệp nhìn quanh vài cái thấy đồ đều được giấu kỹ rồi, trứng gà đường đỏ cũng ăn hết sạch, mùi vị cũng đã toả đi gần hết, vợ anh cũng đã cho đứa con gái nhỏ ăn sữa xong, chỉnh đốn trang phục cũng ổn thoả cả rồi, tất cả chứng cứ đều không còn nữa liền nói: “Vào đi ạ.”