Đôi mắt to đen láy của cô bé lập tức trở nên cảnh giác: “Chị là ai?”
“Xin hỏi có phải nhóc này là người nhà của em không?” Diệp Ngưng Dao chỉ Phó Niên ở bên cạnh, trong lòng thoáng nghi ngờ.
“Anh ấy là anh trai của tôi.” Phó Viện đặt chiếc thìa trong tay xuống và đi về phía họ, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao và hỏi một cách đầy hung dữ: “Rốt cuộc chị là ai? Nếu dám có ý xấu coi chừng chú của tôi sẽ đánh chị đấy!”
“Chú của em là ai” Diệp Ngưng Dao cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ cô nhóc này rất giống một con cọp con, răng nanh còn chưa mọc mà đã muốn dọa người.
“Chị không biết chú của tôi là ai à?” Khuôn mặt nhỏ của Phó Viện nhăn lại, hiển nhiên là không tin: “Chú ấy là Phó Thập Đông, là tên du thủ du thực lợi hại nhất cả cái thôn này! Chả lẽ chị chưa từng nghe qua sao?”
Dáng vẻ tự hào đắc ý của cô nhóc kia làm ai không biết còn tưởng “du thủ du thực” là chức danh gì vinh quang lắm vậy...
“Thì ra là anh ấy...” Diệp Ngưng Dao nhịn cười, nghi vấn trong lòng cuối cùng cũng được cởi bỏ, cô đột nhiên hiểu ra vì sao hai mẹ con trước mắt lại cho mình cảm giác quen thuộc như thế.
Theo cuốn sách, Phó Thập Đông được mẹ nuôi nhặt về trên núi khi anh mới hơn một tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, gia đình nhận nuôi anh vẫn luôn coi Phó Thập Đông như con trai ruột thịt ở trong nhà, đặc biệt là người anh lớn hơn anh gần mười tám tuổi, thậm chí còn nhận anh về chăm sóc sau khi mẹ nuôi qua đời.
Đáng tiếc giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy năm trước đó, anh cả của anh bị tai nạn rồi mất, chị dâu cũng vì cái chết của chồng mà hóa điên.
Kể từ ngày đó, Phó Thập Đông đã gánh vác trách nhiệm gia đình và chăm sóc mấy mẹ con bọn họ cho tới tận bây giờ.
Trong sách, cũng bởi vì ba người này sau đó gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mới khiến cho anh hắc hóa, cuối cùng trở thành nhân vật phản diện số một.
Ngay khi tâm trí của Diệp Ngưng Dao như đi vào cõi tiên mơ hồ, Phó Thập Đông từ bên ngoài bước vào, khi nhìn thấy những người trong nhà, anh giật mình trong giây lát, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát khí: “Sao cô lại ở đây?”
Diệp Ngưng Dao bị ánh mắt địch ý của anh làm cho giật mình, khóe miệng cô nhếch lên một tia giễu cợt: “Đừng nói là anh nghĩ tôi theo anh đến đây đấy nhé! Tôi không có biến thái vậy đâu.”
“...” Phó Thập Đông thoáng ngẩn người, anh dừng lại vài giây mới nói tiếp: “Tôi không có nghĩ như vậy.”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh ra ngoài một chút đi.” Diệp Ngưng Dao liếc anh một cái, ấn tượng tốt của cô đối với người này liền giảm đi không ít.
Toàn thân đầy gai góc, sống cùng anh cả đời chắc cũng mệt mỏi lắm chứ đùa?
Phó Thập Đông lạnh lùng đi theo cô ra khỏi phòng, vẻ đề phòng trên mặt cũng dần tiêu tan bớt.
“Cháu của anh mỗi ngày đều bị người ta bắt nạt, anh có biết không?” Hai người đứng ở một góc, Diệp Ngưng Dao khoanh tay trước ngực, chuẩn bị giải thích rõ ràng cho anh rồi mới rời đi.
Cô đường đường là một tiên nữ oai phong lẫm liệt, giờ lại bỗng chốc bị người ta tưởng là kẻ rình rập cuồng theo dõi, nếu bị mấy người trên tiên giới biết về sau cô làm sao còn mặt mũi để tung hoành ngang dọc đây?!
Nghe xong lời cô nói, Phó Thập Đông lập tức ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự tức giận không thể kiểm soát được: “Ai bắt nạt nó?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn của người đàn ông này, cô chắp hai bàn tay lại làm một rồi vòng ra sau lưng, ưỡn ngực thẳng lưng, bày ra vẻ muốn thuyết giáo, nói: “Tổng cộng có bốn đứa, tôi chỉ biết một trong số đó là con trai của Mạnh Nghênh Võ, nghe giọng điệu của đám nhóc đó thì đây cũng không phải lần đầu, anh làm chú mà cũng tắc trách quá đấy!”
Phó Thập Đông không thể phản bác, anh nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Mới nãy...Thật xin lỗi cô.”