Vốn dĩ chuyện tốt như vậy cũng không đến lượt anh, nhưng mấy ngày trước người đánh xe bò đã bị gãy chân, con bò già này chỉ nghe lời Phó Thập Đông và lão Điền, vì vậy thôn đã cử anh đến để đánh xe.
Chặng đường gập ghềnh cuối cùng cũng tới nơi, mấy thanh niên trí thức đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Phó Thập Đông đỗ xe bò ở trước cổng nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, hô lớn: “Mọi người xuống đi, chúng ta đến nơi rồi.”
Ngưng Dao chầm chậm bước xuống xe bò, chờ đến khi những người khác đều đã đi vào sân thì cô mới dỡ hành lí từ trên xe xuống.
Động tác chậm rì rì của cô khiến Phó Thập Đông khẽ mím môi mỏng, vừa định lên tiếng thúc giục thì Ngưng Dao đã đi tới trước mặt, cười hỏi: “Anh không thắc mắc tại sao tôi lại nói mình biết anh sao?”
Một mùi hương hoa thoang thoảng tràn ngập trong khoang mũi, Phó Thập Đông không khỏi hít sâu một hơi, nhíu mày thật chặt, cố ý không để tâm tới dao động trong lòng, trong mắt hiện lên một tia đề phòng, hỏi ngược lại: “Tại sao? Rốt cuộc cô là ai?”
Người này sao lại quen biết anh được?
Thấy vẻ mặt người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi, không còn lạnh lùng như trước nữa, Ngưng Dao nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đáp: “Bởi vì trước đây tôi đã gặp anh một lần, từ đó về sau liền nhớ mãi không quên. Tôi muốn kết hôn với anh, làm vợ của anh.”
Lúc trước khi ở trên Tiên giới, những người đàn ông khác đều dùng giọng điệu này để ve vãn cô, Ngưng Dao cũng không cảm thấy những lời này có gì không ổn.
Ở hoa giới, khi hoa yêu tán tỉnh bạn tình, chúng sẽ tỏa ra hương thơm nồng nàn hơn trước, cơ thể thực sự của Ngưng Dao là một bông sen bảy màu trước Đức Phật, hương thơm trên người cô giống như buổi sáng sau cơn mưa, vừa sảng khoái lại mát mẻ.
Ngay cả khi cô đã xuyên vào sách, những đặc điểm này vẫn tồn tại.
“...” Mùi hoa trong hơi thở ngày càng nồng hơn, Phó Thập Đông bị lời tỏ tình trắng trợn của cô làm cho sửng sốt.
“Có bệnh!”
Dám nói cô có bệnh sao? Giỏi lắm!
Thấy lời tỏ tình của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn mà còn khéo quá hóa vụng, Ngưng Dao siết chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm nhẩm Thanh Tâm chú, sợ mình không nhịn được sẽ lên cơn đánh người.
Lỡ như dọa anh chạy mất thì cô biết đi đâu tìm người giúp mình thay đổi cuộc đời đây?
Người ở dưới mái hiên đành phải cúi đầu, cô cố nén lửa giận trong lòng, gượng cười nói tiếp: “Tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng sắc mặt của anh đỏ bừng giống như bị bệnh vậy, nhất định là do gan của anh không tốt. Anh vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”
Nói xong cô liền lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng duyên dáng cho Phó Thập Đông nhìn theo.
Phó Thập Đông: “…”
Trên đường trở về nhà, anh nhìn xuống đôi bàn tay đầy vết chai sạn và bộ quần áo rách rưới của mình, anh không hiểu tại sao cô gái đến từ thành phố này lại có thể nói ra những lời táo bạo như thế, chắc cô ta có vấn đề về thần kinh thật…
Diệp Ngưng Dao là người cuối cùng bước vào nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, cô vừa bước vào cổng đã có hơn chục cặp mắt nhìn lại, trong mắt mắt của bọn họ có tò mò, kinh ngạc, thờ ơ và cũng có sự thù địch.
Cô xách theo hành lí trong tay, đi đến trước mặt họ và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức mới tới, tên Diệp Ngưng Dao.”
Tới đâu tính đến đó vậy, từ hôm nay trở đi đây sẽ là nơi mà cô sinh sống, cô cũng không còn là Ngưng Dao tiên tử ở Tiên giới nữa mà là một người bình thường, Diệp Ngưng Dao.
“Cô gái nhỏ đúng là có tài ăn nói, mau qua bên kia đứng đi.” Mạnh Nghênh Võ cười ha hả chỉ cho cô phương hướng, sau khi cô đứng vào hàng rồi tiếp tục nói: “Chào các đồng chí mới tới, tôi là đội trưởng đội sản xuất của nơi này, tên Mạnh Nghênh Võ, hoanh nghênh mọi người đến thôn Đại Oa của chúng tôi.”
Diệp Ngưng Dao không quan tâm mấy lời đối phương vừa nói, cô nhìn người đàn ông đối diện đang nói chuyện và cười lạnh.