“Tôi chỉ hưởng ứng lời kêu gọi của Quốc gia mà thôi, cha mẹ cũng rất ủng hộ tôi.” Khóe miệng của Diệp Ngưng Dao khẽ cong lên, cố ý giễu cợt: “Đừng nói là anh tưởng tôi tới đây là vì anh đấy nhé! Hay là anh có chuyện gì không muốn tôi biết?”
Trước đó nam chính chỉ viết trong thư là muốn cùng nguyên chủ hủy hôn và chia tay, cũng không nhắc đến chuyện hắn ta có tình mới, cho nên nguyên chủ mới giấu người trong nhà đuổi đến thôn Đại Oa để tìm hiểu nguyên do. Tại sao người đàn ông này lại có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến như vậy.
Kết quả cô ấy liền cứ vậy mà mất ở đây.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, không ai chú ý tới cách đó không xa có một người đàn ông đang khom người nhặt củi, cũng nghe được toàn bộ lời nói của hai người.
Giang Hoài vô thức nắm chặt tay, nhà họ Diệp đã nuôi nấng hắn rất tốt, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy áp lực, cảm giác cứ như bị một hòn đá lớn đè lên tim, khiến hắn phải khó thở.
“Cô chú có biết chuyện em xuống nông thôn không?”
“Anh nghĩ sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao khẽ đanh lại, không trả lời mà hỏi ngược lại hắn. Người lưu luyến Giang Hoài là nguyên chủ chứ không phải cô, vì vậy ngày mai cô định sẽ viết thư thông báo cho nhà họ Diệp chuyện hai người đã chia tay.
“...” Giang Hoài mím chặt môi, lúc này hắn mới phát hiện cô gái trước mặt hình như khác với trước, liền hùng hồn nói: “Trước kia em đã đồng ý với anh là tạm thời sẽ không nói cho bọn họ biết mà.”
Lúc trước cô rất dịu dàng, mỗi lần cười rộ lên đều để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh, khiến người khác phải xiêu lòng.
Nếu không phải...
Có lẽ sau này bọn họ sẽ là một đôi vợ chồng (*)tương kính như tân.
(*)Kính trọng nhau như khách.
Hắn biết Diệp Ngưng Dao thích mình như thế nào, bởi vì biết nên hắn mới muốn tạm thời trốn đi để xác định rõ tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ không thể quay ngược lại như xưa nữa, hắn chỉ có thể bước tiếp với cảm giác tội lỗi.
Diệp Ngưng Dao tức giận đến nỗi bật cười trước sự vô sỉ của Giang Hoài: “Con người sẽ thay đổi dần theo thời gian. Tôi đến đây là vì hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, không liên quan gì đến anh. Với lại tiện thể báo cho anh biết, tôi đồng ý chia tay, về sau chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ đi.”
Bây giờ cô đã chiếm giữ cơ thể của nguyên chủ, cho nên cô có nghĩa vụ phải giúp cô ấy hoàn thành được tâm nguyên cuối cùng.
Để phản ánh sự độc ác của nữ phụ, tác giả quyển sách này đã miêu tả như sau: Trước khi chết nguyên chủ vẫn nhớ nhung nam chính, cuối cùng quay sang nguyền rủa nam nữ chính có ngày sẽ trở mặt thành thù và chết không yên ổn.
Tuy rằng Diệp Ngưng Dao cảm thấy tâm nguyện của nguyên chủ hơi trẻ con nhưng cô vẫn có thể giúp cô ấy thực hiện được.
Thôn Đại Oa là địa bàn của nữ chính, cho dù bây giờ cô có vạch trần chuyện tình vụng trộm của hai người bọn họ cũng sẽ không ai tin lời một người ngoài như cô.
Tốt hơn hết là bây giờ cứ để mặc bọn họ, tương lai còn dài, quả báo sẽ đến sớm thôi.
Giang Hoài không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý chia tay như vậy, hắn cảm thấy đầu mình như bị ong đốt, cảm giác choáng váng tê dại mãi vẫn không dứt.
Tự động bỏ qua tia đau đớn kia, hắn im lặng một lúc, thái độ dịu lại, nói: “Hai ta không làm vợ chồng thì vẫn có thể làm anh em mà.”
“Anh cảm thấy chúng ta có thể làm anh em à?” Diệp Ngưng Dao cười châm biếm, đáy mắt toàn là giễu cợt: “Nếu cha mẹ mà biết lí do chúng ta hủy bỏ hôn ước, anh cảm thấy bọn họ sẽ còn nhận người con nuôi này sao?”
“Em có ý gì?” Giang Hoài nghe vậy tim đập thình thịch liên hồi, chẳng lẽ cô sớm đã biết chuyện rồi ư?
“Ý trên mặt chữ thôi.” Diệp Ngưng Dao lười đôi co với hắn, nếu trước mắt bọn họ không tới khiêu khích cô thì cô cũng sẽ không đụng vào họ,còn nếu cứ một hai sấn đến gần vậy cũng đừng trách cô.