Nhất là cô muốn lái xe vận tải lớn chứ không phải là xe máy kéo, điều đó thật sự càng khiến người ta khó tin hơn.
Đương nhiên, dù cô thuận lợi nhận việc, nhưng điều tiếp theo để có thể trở thành tài xế xe vận tải chính thức thì cô còn phải đi một chặng đường dài nữa.
Bên kia, nhà ông An của đại đội Hồng Miên cũng đã dậy từ sáng sớm, chuẩn bị chuyện buổi trưa mời người trong làng ăn tiệc.
Phong tục bên họ là nhà ai mời cả làng ăn tiệc, trên cơ bản không phải người gây thù chuốc oán thì đều phải đến cửa chúc mừng. Đương nhiên, giống như An Quốc Phú, nếu mỗi hộ gia đình không được thông báo thì sẽ khó xác định số người.
Hai vợ chồng nhà ông An tính toán, cứ làm thịt hết năm con gà trong nhà và ba con gà mua của hàng xóm, lại tráng hơn ba mươi quả trứng gà còn lại, đến ba miếng thịt ba rọi giấu kỹ trong nhà cũng lấy ra, nếu vẫn không đủ ăn thì thêm ít rau xanh là được.
Đương nhiên, An Quốc Phú rất bất mãn với bữa tiệc giản dị như vậy. Phải biết rằng, ông ta là tài xế xe vận tải duy nhất trong tương lai của đại đội Hồng Miên.
Đợi sau khi ông ta làm tài xế thì có thể chạy khắp nơi và mua rất nhiều thứ tốt yêu thích. Đến lúc đó, ai mà không cầu xin ông ta giúp đỡ chứ?
Thật vất vả mới đợi được đến giữa trưa tan ca, rất nhiều nhà của đại đội Hồng Miên đều chạy về nhà ông An. Qua một đêm, mọi người đều biết chuyện tốt của An Quốc Phú cho nên vừa vào đã khen hết nấc, khiến An Quốc Phú hồng hào cả mặt.
Nào là khen ông ta rất tài hoa, khen ông ta giỏi, khen ông ta là người có tiền đồ. Tóm lại, những lời hay gì đều bắn ra hết, dù sao cũng không cần tiền.
Lúc đầu, An Quốc Phú còn làm bộ làm tịch, vừa nhận lời khen ngợi của người trong làng, vừa ngoài miệng khiêm tốn mấy câu đâu có đâu có. Đợi sau khi uống hai ngụm rượu, ông ta hoàn toàn đã được thả ra. Mỗi một bàn đều đi một lượt, vừa đi vừa khoe khoang: “Tôi nói rồi tôi mới là trụ cột của nhà ông An, mọi người xem, anh cả đó của tôi thật không may mắn mà. Một tài xế tốt thế mà lại cụt chân…”
Bên này An Quốc Phú khoe khoang mình và hạ thấp An Quốc Cường, bên kia Hoàng Thảo Thảo đã cười đến mức sắp không thấy mắt đâu, cả đời này bà ta chưa từng vẻ vang như vậy, nhìn đám quỷ chết đói liều mạng gắp thịt gà nhà mình, mặc dù đau nhưng nghe những lời tốt đẹp mà cả đời chưa từng nghe kia, Hoàng Thảo Thảo cảm thấy mình đã bước lên đỉnh cao của đời người.
Những nữ trạng nguyên thời xưa, sợ là cũng không có huy hoàng như bà ta.
Lúc nhà ông An náo nhiệt, đại đội bộ nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ thanh phố Nam Hoa.
Sau khi kết nối điện thoại và nghe được lời nói ở đầu dây bên kia, đội trưởng An Bình không khỏi giật giật khóe miệng.
“Đội trưởng An, đội trưởng An, mau tìm cha tôi đến nghe điện thoại đi!”
Người nói ở đầu dây bên kia chính là An Kim – con trai An Quốc Phú.
Sáng nay, lúc anh ta dỡ hàng ở nhà máy thì nghe thấy tài xế giao hàng đang nói chuyện.
Bởi vì bác cả nhà mình là tài xế xe vận tải nên ước mơ từ nhỏ của An Kim là được giống với bác cả, trở thành một tài xế xe vận tải. Nhưng đáng tiếc, anh ta không phải là con trai của bác cả nên không nhận được ca làm của ông.
Cuối cùng dựa vào sự nịnh hót của mình với bác cả, còn có danh tiếng cháu đích tôn nhà ông An, cuối cùng anh ta đã nhờ bác cả giúp đỡ làm trung gian giới thiệu, tìm được một công việc chính thức.